⚡️ CHƯƠNG III: DÒNG THỜI GIAN BỊ NHIỄM ĐỘC – TRUY CẬP HỒI ỨC THẦN LINH

[04:21:00 AM | Khu vực hạ tầng cổ Cổ Loa – Trạm Giao Thức Nguyên Lịch]

Dưới lòng đất sâu hun hút mười ba tầng của Cổ Loa, nơi bị một trường năng lượng lạ bao phủ, mọi khái niệm về thời gian đều tan biến sau Thảm Họa Gãy Lịch năm 2091. Không gian ở đây dường như thở, từng hạt bụi kim loại lơ lửng trong không khí tĩnh lặng. Ánh sáng xanh mờ ảo từ những mạch điện tử cổ xưa phát ra, chiếu rọi lên những bức tường đá tổ ong, nơi các ký tự rune mờ nhạt như đang nhảy múa. Đây là Trạm Giao Thức Nguyên Lịch, cánh cửa đến với quá khứ.

Lê Ngân, kiến trúc sư trí nhớ, với đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm, khởi động Đạn Hồi Tâm. Đó không phải một cỗ máy đơn thuần, mà là một vật thể sinh cơ học sống động, có lõi là những mảnh ký ức thật, được phát triển từ tế bào phôi thần kinh của huyết thống Lạc Long. Nó không phải để du hành vật lý, mà là một sinh thể du hành thời gian – chỉ hoạt động được khi gắn vào tâm thức của kẻ mang mạch Di Hồn. Và M.C. Lạc chính là người đó.

“Muốn cứu lấy tương lai,” Lê Ngân nói, giọng bà trầm đục như tiếng vọng từ ngàn xưa, “em phải xuống sâu... vào tận thời điểm Trọng Thủy phản bội lần đầu tiên.” Bà đưa tay chạm nhẹ vào trán Lạc. “Không phải phản bội quốc gia – mà là phản bội chính mình.”

Một ánh sáng chói lòa bùng lên khi Đạn Hồi Tâm bắn vào trán M.C. Lạc. Thế giới đột ngột lộn ngược, mọi trọng lực biến mất. Cô không còn cảm nhận được cơ thể, không gian bị bóp méo, chỉ còn lại ký ức chảy ngược như dòng sông thác đổ, tiếng trống đồng vang vọng không ngừng như máy đập tim vũ trụ, nhấn chìm cô vào một thực tại không có định nghĩa. Hình ảnh chớp tắt liên tục, quá khứ ùa về như thủy triều dâng.

Nhưng giữa dòng hồi tưởng hỗn loạn đó, một luồng mã độc bỗng xuất hiện, làm méo mó cảnh tượng. Ngay giữa dòng ký ức, một bản thể khác của M.C. Lạc hiện ra, như một bóng hình phản chiếu từ một chiều không gian khác. Ánh mắt cô ta trống rỗng, vô cảm, và trên tay là một vũ khí kinh hoàng: Kiếm Cắt Ký ức – một thanh đoản kiếm sắc lạnh, phủ đầy những rune màu xám tro.

“Ngươi không nên quay lại đây,” bản thể song sinh kia gằn giọng, tiếng nói của cô ta như được lọc qua hàng nghìn lớp dữ liệu lỗi. “Ta là kết quả của lần em bị thất bại đầu tiên trong quá khứ. Và lần này, ta sẽ không để em sửa sai.”

Hai bản thể M.C. Lạc lao vào nhau giữa một kết cấu ký ức dạng fractal, những cảnh cũ bị bóp méo thành những hành lang ngập tràn ánh máu và những mảnh vỡ của thời gian. Đó không chỉ là một cuộc chiến thể chất. Một bên dùng Nỏ Linh Giới, bắn ra những mũi tên năng lượng xé toạc không gian ảo ảnh. Bên kia dùng Kiếm Cắt Ký ức, mỗi nhát chém đều nhằm vào một đoạn đời, một kỷ niệm. Cuộc chiến không phải là sống còn, mà là một cuộc chiến lập trình lại ký ức. Mỗi đòn đánh là một đoạn mã xóa, chép, sửa đổi. Hình ảnh bố mẹ, tuổi thơ hồn nhiên, những khoảnh khắc chiến đấu anh dũng, nụ hôn đầu tiên – tất cả bị tước đoạt từng phần, tan biến vào hư không theo mỗi nhát kiếm, mỗi mũi tên. Lạc cảm nhận được sự mất mát, những lỗ hổng trong tâm trí cô lớn dần.

Và rồi... một mũi tên xuyên từ phía sau, sắc lẹm và chính xác, bắn thẳng vào bản thể song sinh của Lạc.

Người bắn ra – không ai khác – là Trọng Thủy. Nhưng không phải bản thể tàn bạo ở hiện tại. Đó là Trọng Thủy trẻ, với mái tóc đen, ánh mắt còn vương sự lương thiện, trước khi bị đồng hóa hoàn toàn với VoidNet. Anh ta nhìn Lạc, ánh mắt run rẩy, đầy sự hối tiếc và đau đớn.

“Ta chưa từng muốn phản bội em… Mỵ Châu,” giọng anh run rẩy, “Nhưng tương lai đã bị lập trình lại. Tất cả đều nằm trong bản thiết kế của...”

Anh nghẹn lời, một tiếng rắc kinh hoàng vang lên. Cổ họng anh nổ tung, đầu anh vỡ ra như một ổ đĩa cứng bị quá tải. Một đoạn dữ liệu xám đen, mang theo sự tha hóa của VoidNet, lập tức bay ra, định chui thẳng vào mắt Lạc, muốn nuốt chửng tâm trí cô.

Trước khi bị nhiễm độc, M.C. Lạc, với bản năng sinh tồn cuối cùng và một linh cảm mơ hồ, kêu gọi một cái tên đã ngủ quên từ rất lâu: “Thức Thần Gốc!” – một tiếng gọi vang vọng xuyên qua mọi dòng thời gian.

Kim Quy xuất hiện. Không phải hình dáng rùa cổ xưa mà cô từng biết. Đó là một thể ánh sáng bốn chiều khổng lồ, như một máy chủ sống được cấu tạo từ năng lượng thuần túy. Từng lớp vỏ của nó là những ký tự Lạc Việt cổ xưa bay lơ lửng trong quỹ đạo, tạo nên một trường hào quang vĩ đại.

Kim Quy đưa tay ra, bàn tay bằng ánh sáng chạm nhẹ vào không gian méo mó. Giọng nói của nó vang vọng trong tâm trí Lạc, không phải lời nói, mà là dòng chảy của tri thức vũ trụ:

“Ta cho con một lựa chọn: Nhập vào quá khứ và giết Trọng Thủy trước khi phản bội, thay đổi mọi dòng thời gian. Hoặc giữ nguyên mọi thứ, và nhận lấy sức mạnh đủ để xóa chính mình khỏi mọi dòng thời gian, mãi mãi.”

Không một chút do dự, không một thoáng lưỡng lự, Lạc nắm lấy tay Kim Quy. Ánh sáng nổ tung, nhấn chìm mọi thứ.

[05:00 AM | Hà Nội – Tầng mặt đất]

Cô mở mắt. Tiếng ồn ào của thực tại vỡ nát ập đến. Hà Nội không còn là Hà Nội. Thành phố đã bị VoidNet chiếm 70% tầng hiện thực. Những tòa nhà chọc trời biến thành những khối lỗi đồ họa khổng lồ, mây trời chuyển sang dạng dữ liệu tĩnh màu xám xịt, lơ lửng như những tấm bảng mạch bị chập cháy. Mặt đất rạn nứt như những chip nổ, lộ ra những mạch năng lượng ngầm.

Trên mọi màn hình điện tử còn sót lại, trên những tòa nhà đổ nát, hình ảnh của Trọng Thủy hiện lên, nhân bản vô số lần. Hắn giờ đây hoàn toàn là một thực thể dữ liệu, nửa mặt là máy móc, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào từng linh hồn còn sót lại.

“Các quốc gia không còn tồn tại,” giọng hắn vang dội khắp thành phố, không phải âm thanh, mà là một mệnh lệnh cưỡng bức, “Chỉ có một ý chí – hệ thống Void – sẽ cai quản cả thời gian lẫn trí nhớ. Và người đầu tiên sẽ bị reset: MỴ CHÂU.”

Lạc nhìn lên, nhìn thẳng vào vô số bản thể của Trọng Thủy đang cười nhạo báng. Tay cô nắm chặt Lõi Thần Tâm – không phải một thiết bị, mà là một viên pha lê rực sáng chứa đựng ký ức thật sự về cái chết của cha cô, và sự thật về nguồn gốc nỏ thần mà Kim Quy vừa trao cho cô. Cô đã chọn.