[03:37:00 | Hà Nội – Tầng Phố Ngầm Ẩn Dưới Ga Lê Duẩn | Vùng Loạn Tần Số]
Hà Nội đêm nay không chỉ là một chiến trường, nó còn ẩn chứa những bí mật không thể tin nổi. Dưới lòng đất, sâu hun hút bên dưới Ga Lê Duẩn, là một không gian bị ngắt kết nối hoàn toàn với thế giới bên ngoài, một Tầng Phố Ngầm không tồn tại trên bất kỳ bản đồ nào. Chỉ có thể truy cập bằng lệnh “VẫN_TẦNG_3” thông qua chip chẩm cấy ghép hoặc những cổ thư điện toán cổ đại. Nơi đây, ánh sáng từ những màn hình hologram ma quái chiếu rọi lên vô số quầy hàng và lối đi ngoằn ngoèo, tạo thành một chợ đêm của linh hồn số hóa. Đây là điểm tụ hội của những bang hội hacker tinh quái, tử linh kỹ sư chuyên nghiệp và pháp nhân cải tạo, nơi họ đổi chác những dị liệu, những mảnh ký ức bị đánh cắp, hay thậm chí cả những đoạn code máu mang sức mạnh bí ẩn. Không khí đặc quánh mùi ozon, mùi điện tử cháy xém và mùi mồ hôi lạnh của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật.
M.C. Lạc, vừa thoát khỏi Long Biên, lao xuống Tầng Phố Ngầm như một mũi tên lửa. Bộ giáp dữ liệu bọc quanh người cô không ngừng tái cấu hình, từng lớp vảy ánh tím chồng lên làn da sinh học, ẩn dưới lớp áo rách tả tơi là bộ Khí Lưới Ứng Tác hoàn hảo, lấy năng lượng trực tiếp từ trái tim Nỏ Thần mà cô đang kết nối. Mỗi nhịp đập của trái tim cô là một luồng sức mạnh tuôn chảy, vừa xé toạc sự sống vừa tái tạo. Cô biết mình chỉ còn vỏn vẹn một giờ để tiếp cận Địa Vân Tinh – bang hội duy nhất còn giữ được “khóa phân tầng” cổ từ thời Lạc Long Viễn Chu, thứ có thể giải mã luồng ký ức bị gài mìn trong gene cô, thứ đã biến cô thành "Người Mở Nỏ". Nhưng Trọng Thủy, kẻ đứng sau tất cả, đã ra tay trước. Hắn không xuất hiện trực tiếp, mà điều động VoidProxy – đội quân sát thủ mang giao diện con người, nhưng bộ não của chúng kết nối liên tục với hệ ý thức chính VoidNet của hắn, biến chúng thành những con rối chết chóc.
Lạc dứt khoát rẽ vào lối 7B, một cầu thang cuốn cũ kỹ dẫn xuống tầng sâu hơn. Vừa chạm tới tầng hai, chiếc cầu đột ngột dừng lại, cả không gian xung quanh bắt đầu nhấp nháy điên loạn như lỗi rendering trong một chương trình thực tế ảo. Từ bên trong sự méo mó của không gian, bốn cá thể VoidProxy đột ngột xuất hiện đồng loạt. Cơ thể của chúng dường như bị “nén dữ liệu”, khung xương bẻ gãy một cách phi tự nhiên rồi tái hiện lại, mỗi chuyển động đều mang theo một tiếng rắc rắc ghê rợn. Mỗi tên mang trên người một vũ khí quái dị được ghép rune cổ: kẻ cầm Kích Chuyển Lực rung chuyển không gian, kẻ khác mang Lưỡi Xoắn Mạch ánh lên sắc lạnh, và một tên che mặt bằng Mặt Nạ Phù Khóa Ngôn như muốn hút cạn lời nói. Chúng không chần chừ, lao vào Lạc như những con sói đói.
Lạc không né tránh. Ánh mắt cô lóe lên một tia quyết đoán cổ xưa. Cô chạm lòng bàn tay xuống nền sàn bê tông lạnh lẽo, và một đoạn mã bí ẩn lập tức được truyền thẳng vào cấu trúc của Tầng Phố Ngầm. Đáp lại, Tầng Phố Ngầm bắt đầu lột da. Những bức tường bê tông nứt toác, lộ ra những lưới phép cổ đại chằng chịt, phát sáng xanh rực như mạch máu sống động của một sinh vật khổng lồ. Một Cú Hồi Tử được khởi động.
Ngay lập tức, từ nền bê tông vỡ vụn, một hình long ảnh cổ khổng lồ và dữ tợn bùng lên – một hologram siêu thực của Kim Quy, tỏa ra một trường năng lượng mạnh đến mức khiến bốn tên Proxy bị “trôi code”, cơ thể chúng méo mó như đang bị xóa dữ liệu. Đòn tiếp theo của Lạc là một phát chưởng không tiếp xúc, nhưng nó không phải là luồng năng lượng vật lý. Đó là một đòn tấn công được mã hóa bằng ký ức. Ký ức về một cái chết. Ký ức về một niềm phản bội tột cùng. Sức mạnh của quá khứ, của nỗi đau bị dồn nén hàng thiên niên kỷ, bùng nổ. Tất cả Proxy nổ tung cùng lúc, không phải thành thịt xương, mà thành những vệt máu đen chảy ra là dữ liệu sống, tan biến vào không khí, để lại mùi khét lẹt của chip cháy.
Ngay lúc đó, phía cuối hẻm ảo, một cánh cửa ánh sáng chớp nháy rồi mở ra. Từ đó, một nhóm ba người bước ra. Họ khoác những chiếc áo choàng màu xám tro, khảm đầy những đoạn code phát sáng mờ ảo, và che mặt bằng mặt nạ thủy tinh đa tầng phản chiếu mọi ánh sáng xung quanh. Người đứng đầu là Lê Ngân – một phụ nữ với mái tóc bạc như sương, đôi mắt ánh lên sự uyên bác và mệt mỏi, bà là Kiến trúc sư trí nhớ và thủ lĩnh của Địa Vân Tinh.
“Cô đã khai mở Cổ Nỏ?” Giọng Lê Ngân vang vọng, chứa đựng cả sự kinh ngạc lẫn một nỗi buồn xa xăm. “Vậy tức là... Trọng Thủy không còn là người nữa.”
Lạc nhìn bà, ánh mắt vẫn còn hằn lên sự tức giận và hỗn loạn của cuộc chiến. “Hắn đã không là người từ lúc tạo ra phân thân đầu tiên – giờ hắn là một tập thể ý chí thống trị lịch sử, một... Quái Thể Dị Mệnh.”
“Đúng vậy,” Lê Ngân gật đầu chậm rãi. “Muốn đánh bại hắn, muốn chấm dứt tất cả, phải xâm nhập thẳng vào Dòng Thời Gian Gốc.”
“Vào kiểu gì?” Lạc chất vấn, một tia hy vọng bỗng lóe lên trong cô. “Thời gian là một đường một chiều. Cô biết mà.”
Lê Ngân không trả lời bằng lời. Bà giơ tay, một cử chỉ dứt khoát. Trong lòng bàn tay bà, một trái tim máy màu xanh ngọc bích hiện ra, bên trong chứa một lõi xoay liên tục phát sáng, đó là hạt Nhân Nguyên Thần. “Không, nếu ta có thiết bị này: Đạn Hồi Tâm – Time Rewinder.”
Trên đỉnh VinCom, cách đó 3km, màn hình điện tử khổng lồ bỗng nhiên rạn nứt như gương vỡ, rồi ánh lên hình ảnh của Trọng Thủy phiên bản thứ 47. Nửa khuôn mặt hắn đã bị biến thành máy móc hoàn toàn, các mạch điện tử nhấp nháy dưới lớp da nhân tạo, và đôi mắt đỏ rực của hắn xuyên qua màn đêm, găm thẳng vào Lạc.
“Mỵ Châu...” Giọng hắn không còn là của con người, mà là một hợp âm của hàng chục giọng nói số hóa, lạnh lẽo và vang dội khắp thành phố. “Từ lúc em sống lại, chúng ta không còn là lịch sử nữa. Chúng ta là CHIẾN TRƯỜNG.”
Ngay khi hắn nói xong, bầu trời Hà Nội bỗng bị nứt ra. Một khe nứt không gian khổng lồ, phát ra ánh sáng chói lòa, đột ngột mở rộng phía trên trung tâm thành phố. Từ bên trong khe nứt, một đòn oanh kích phép-công nghệ khủng khiếp bắt đầu rơi xuống, châm ngòi cho một cuộc chiến không tưởng – Đại Chiến Linh Trí – THE CODE WAR.