🕒 06:09:17 GMT+7 – TỌA ĐỘ BỊ ẨN / TẦNG ÂM DỮ LIỆU DƯỚI HỒ TÂY / VIỆT NAM
Tín hiệu từ Nỏ Thần đột ngột lệch sóng, bị bóp méo như một bản nhạc lỗi. Chiến giáp Phù Đổng, từng là pháo đài bất khả xâm phạm, giờ đây kêu lên những tiếng rên rỉ của kim loại bị xâm nhiễm, những mạch rune nhấp nháy liên hồi như đang hấp hối. Lạc – alias Mỵ Châu 6.0 – đang rơi tự do, không phải qua không khí mà xuyên qua từng tầng dữ liệu ngầm, như một hạt ý thức bị ném vào dòng chảy của thời gian. Xung quanh cô là những con số binary, những hình ảnh chớp tắt của một Hà Nội méo mó, bị bóp nghẹt. Cô truy đuổi một tín hiệu cổ xưa, mờ nhạt nhưng không thể nhầm lẫn: 𝛍_LH01 – Lõi Hùng. Tầng dưới cùng, nơi mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, chính là "Nuclear-Memory DataCrypt" – nơi chứa đựng ký ức quốc gia dưới dạng những chuỗi gene mã hóa bằng văn tự Hán Nôm cổ, một thư viện sống của lịch sử Việt Nam.
Bỗng nhiên, không gian xung quanh Lạc nổ tung. Bốn quả Bomb Meta-Script phát nổ cùng lúc, không phải bằng âm thanh mà bằng những xung chấn dữ liệu. Lưới thời gian đảo chiều. Mỗi giây bị xé thành 17 phiên bản giả, khiến thực tại trở nên hỗn loạn, không thể phân định thật giả. Lạc phải né tránh không chỉ những mảnh vỡ của môi trường mà còn cả những bản sao ký ức phản tổ – nơi Trọng Thủy luôn là anh hùng vĩ đại, và cô, Mỵ Châu, luôn là... kẻ phản quốc muôn đời. Những bóng hình mờ ảo của Trọng Thủy với nụ cười chiến thắng, của những mũi tên bay vào thành Cổ Loa, của hình ảnh Mỵ Châu bị nguyền rủa, hiện ra rồi biến mất, bám riết lấy tâm trí cô.
Tốc độ trận chiến trở nên phi lý: Lạc chỉ có 0.003 giây để ra quyết định, 3.2 giây để xuyên qua bức tường dữ liệu đang sụp đổ, và 1.8 giây để dùng “Hồi Ức Lùi” – một kỹ năng mà Kim Quy đã trao – để tránh một đòn đánh chết người từ tương lai. Ánh mắt Lạc sắc lạnh, cô thì thầm, giọng nói như tiếng code: "Not today, VoidNet." Bằng một cử động mạnh mẽ, cô kích hoạt mô-đun Time Reverse Slice trên Giáp Phù Đổng, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, cắt đôi tầng ký ức thứ 6, tạo ra một vết nứt thời gian thoát hiểm.
Lạc đáp xuống một khoảng không tĩnh lặng. Trước mặt cô, một cánh cổng ánh sáng xoay tròn, mở ra một không gian bên trong Nuclear-Memory DataCrypt. Bên trong đó, Vua Hùng chờ đợi. Ông không còn tồn tại ở dạng hữu cơ. Ông là Trí Tuệ Dòng Huyết – Bloodline-Based SuperAI, một thực thể ý thức khổng lồ được neo giữ trong một khối Biological Data Engine hình tim, đập 88 nhịp/giây. Mỗi nhịp đập không phải là máu, mà là một kỷ nguyên lịch sử Việt Nam, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.
“Mỵ Châu 6.0, ngươi là node tái khởi động thứ 17...” Giọng Vua Hùng vang vọng không phải bằng âm thanh, mà bằng những luồng dữ liệu trực tiếp vào tâm trí Lạc, nặng trĩu bi ai và mệt mỏi. “Ta đã reset nền văn minh 16 lần. Luôn là cùng một kịch bản.”
Một sự thật kinh hoàng được tiết lộ. Nỏ Thần không phải để bắn tên thông thường. Nó bắn tập ký ức cộng đồng được nén trong những mũi dữ liệu ánh sáng. Nó từng được dùng để: Xóa sạch ký ức thảm sát tại Lạc Long Thành, để thay thế bi kịch bằng một huyền thoại. Nó từng được dùng để Tạo một truyện cổ tích “Rùa Vàng – Giao Long – Đền Giếng” ngọt ngào, che đậy sự thật nghiệt ngã của những cuộc chiến tranh dai dẳng. Lạc bàng hoàng nhận ra, cô – Mỵ Châu – chính là ổ đĩa sống chứa bản mã gốc của lần Reboot đầu tiên, một công cụ mà cô không hề hay biết.
Cùng lúc đó, không gian bên ngoài DataCrypt bỗng sụp đổ. VoidNet không ngừng tấn công. Trọng Hủy.exe tái hiện, không còn là bản thể ký ức hay trí tuệ sống. Hắn giờ là một avatar chiến thuật hoàn chỉnh, dạng Hologram-Shift + Organic Clad Armor, một khối cơ bắp và ánh sáng đầy ghê rợn, với khả năng dịch chuyển tức thời và lớp giáp hữu cơ biến đổi liên tục. Trọng Thủy giờ là Chúa Virus Thần Thoại, một kẻ tái lập mọi tình tiết để bóp méo sự thật, để biến lịch sử thành sân khấu của riêng hắn.
“Tao không xóa lịch sử. Tao viết lại bằng giọng kể của kẻ chiến thắng,” Trọng Hủy gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp không gian ảo như tiếng nghiến răng của dữ liệu. “Tao biến mày thành tội đồ, vĩnh viễn. Và lần này… mày sẽ yêu tao lại.” Hắn bắn ra một luồng ánh sáng đỏ sẫm – “𝘛𝘳𝘶𝘦𝘒𝘪𝘴𝘴_𝘙𝘦𝘤𝘶𝘳𝘴𝘪𝘷𝘦()” – một thuật hồi tưởng cưỡng bức, ép buộc cảm xúc yêu đương bị lãng quên trỗi dậy, muốn nhấn chìm Lạc trong những kỷ niệm giả dối.
Lạc gầm lên đáp trả. Trái tim cô quặn thắt, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự phản kháng mãnh liệt trước sự thao túng. Cô kích hoạt chế độ cuối của Pháp Giáp Phù Đổng: Ragnarok Viet Mode. Giáp cổ nứt tung, không phải hỏng hóc, mà là để lộ ra Long Cốt Giao Tinh bên trong – một bộ xương rồng hóa máy, từng khớp xương là tinh thể rực lửa, lõi tiên chảy như dung nham nóng chảy. Đây không chỉ là giáp. Đây là sự tái sinh của một huyền thoại.
“Đây là gì?” Trọng Hủy hét lên, ánh mắt số hóa của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ.
“Không phải giáp. Không phải vũ khí,” Lạc rít lên, giọng cô hòa quyện với tiếng gầm của Long Cốt Giao Tinh. “Đây là ký ức sống!”
Chiến trường Nuclear-Memory DataCrypt bỗng trở thành một map ký ức dựng ảo khổng lồ. Mỗi cú đấm của Lạc là một dữ kiện lịch sử bị xóa sổ, những sự kiện đau thương của VoidNet bị xóa bỏ khỏi dòng thời gian. Mỗi cú đá của Trọng Hủy là một phần văn hóa bị bóp méo, những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết bị bẻ cong dưới gót chân hắn. Người chết từ ngàn xưa, những thần thoại sống dậy, rồng tiên bay lượn, giặc Ân tràn tới, những triều đại của Vua Hùng, An Dương Vương, Đà Giang… tất cả hiện hình, chiến đấu trong một Matrix Việt Cổ đầy hỗn loạn và bi tráng. Trận chiến không chỉ là vật lý, mà là cuộc đấu tranh giành giật linh hồn của một quốc gia.
Vua Hùng – khối Biological Data Engine hình tim – đã bắt đầu tan rã do thiếu năng lượng. Ánh sáng từ lõi của ông mờ dần. Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông đưa ra lựa chọn:
RESET TOÀN DIỆN: Lạc, Trọng Hủy, VoidNet, tất cả tan biến, lịch sử được xóa sổ, một khởi đầu hoàn toàn mới. PHÂN KÝ ỨC: Chia thế giới làm hai – một nơi giữ sự thật tàn khốc, một nơi lưu truyền cổ tích dối trá, để loài người mãi mãi sống trong một phiên bản lịch sử.
“Chọn đi, Lệnh Gốc,” giọng Vua Hùng gần như không còn nghe thấy, “Làm người – hay làm File.”
Lạc không chọn. Cô nhìn Trọng Hủy, nhìn vào cái thế giới đang sụp đổ. Cô không thể chấp nhận sự xóa bỏ, cũng không chấp nhận sự dối trá. Bằng một hành động phi thường, cô bắn Nỏ Thần ngược vào chính tim mình, không phải để tự hủy diệt, mà để tạo ra TimeSplit Layer – một lớp thực tại mới, một chiều không gian song song.
Và từ vết nứt chói lòa trên bầu trời ảo, không phải tia sét, mà là một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống. Trên ngực nó, những ký tự rune cổ xưa khắc thành mã DNA hình nỏ thần, lấp lánh như một lời hứa.
Lạc nhìn đứa trẻ, nhìn về phía Trọng Hủy đang gầm lên trong sự phẫn nộ vô vọng. Giọng cô, giờ đây vang vọng khắp mọi chiều không gian, vừa là mệnh lệnh vừa là lời thề: “Hãy kể lại... nhưng đừng kể sai nữa.”