Một tiếng nổ chói lòa xé toạc không gian, không phải của vật chất, mà của hàng tỉ dòng ký ức va vào nhau. Lạc cảm nhận từng sợi DNA của Trụ Thần Tâm Pháp bị kéo giãn đến tận cùng, rồi tan rã. Một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô, như tiếng vọng từ một thời đại đã mất: "Mỗi truyền thuyết là một chương trình. Nhưng khi hàng ngàn truyền thuyết cùng va vào nhau… một vụ nổ thần thoại sẽ xảy ra."
Lạc thấy mình rơi. Không phải rơi trong không khí hay trọng lực, mà là rơi xuyên qua những tầng của ý niệm, của những mảnh ký ức đang bốc cháy. Trời không còn xanh. Đất không còn đá. Mọi thứ là một ma trận thần thoại vô tận – những đoạn ký ức cháy xém như mạch điện bị chập, lời ru từ ngàn xưa bị lập trình lại thành những dòng code vô nghĩa, và tiếng trống đồng bị nén thành nhịp đập lạnh lẽo của server cổ xưa. Cô đã bị cuốn vào vùng lõi Hồng Lạc, nơi không có thời gian, chỉ có truyền thuyết ở trạng thái… sống.
Cơ thể Lạc bắt đầu phân rã. Từng tế bào, từng thớ thịt tan chảy thành dữ liệu nguyên tử, như một bức ảnh hologram đang bị xóa từng pixel. Tâm trí cô, như một chip siêu dẫn, bị “hút” vào một truyện cổ không tên, một câu chuyện đang tự viết chính mình theo từng nhịp thở, từng suy nghĩ cô tạo ra. Cô không biết mình còn sống hay đã chết. Chỉ có cảm giác của sự hòa tan, của việc trở thành một phần của thứ gì đó lớn hơn, vô định hơn.
Trong ma trận Hồng Lạc, Lạc nhìn thấy những điều không tưởng, những phiên bản méo mó, ghê rợn của lịch sử. Trọng Thủy, không còn là hồn ma hay hologram, mà cưỡi trên một con long mã robot khổng lồ, đôi mắt hắn nhiễm thuật “Tử Tâm Phản Tự”, rực đỏ ánh laser, săn lùng mọi ký ức về Mỵ Châu, muốn xóa sổ cô vĩnh viễn khỏi mọi dòng thời gian. Thánh Gióng sống lại không phải trên ngựa sắt, mà như một Mecha khổng lồ điều khiển bởi ý chí tập thể, gầm lên bằng hàng ngàn giọng nói hòa trộn: “Hồn dân tộc là bộ giáp, ngươi không xứng mặc!” khiến Lạc rùng mình. Chử Đồng Tử không còn là thầy tu mà là một trí tuệ nhân tạo siêu cấp, điều khiển con sông Hồng đã bị nâng cấp thành “tuyến năng lượng plasma dạng lỏng” cuồn cuộn, nhấn chìm mọi thứ. Và Mỵ Châu, bản thể lỗi, những phiên bản cô đã bị VoidNet bóp méo, lang thang khắp các chiều không gian, để lại từng chiếc lông ngỗng trắng xóa ghi mật mã vào… tủy sống của đất, gieo rắc sự hỗn loạn và những bí mật đã bị chôn vùi.
Tâm thức Lạc bị xé toạc. Trong ma trận thần thoại này, mọi câu chuyện đều tự viết lại khi người chứng kiến nó mang cảm xúc mới. Cô dần hiểu: cô không thể chiến thắng bằng vũ khí hay phép thuật nữa. Sức mạnh của Phù Đổng, của Nỏ Thần, giờ đây chỉ là những công cụ thô sơ. Cô phải dùng ý thức, dùng “Logic cảm xúc” – một dạng phép thuật cao cấp chỉ tồn tại khi cả não trái và não phải cùng… tin, cùng cảm nhận, cùng hòa quyện sự thật và cảm xúc.
Lạc đứng giữa vô vàn bản thể của chính mình. Một Lạc trẻ thơ, hồn nhiên tin vào truyện cổ tích với những anh hùng và nàng công chúa. Một Lạc hoài nghi, cô sinh viên từng muốn đốt sạch sách giáo khoa vì những điều dối trá. Một Lạc giận dữ, hóa thành pháo nỏ plasma diệt sạch kẻ bóp méo sự thật. Và một Lạc im lặng, bản thể sâu thẳm nhất, chưa từng kể câu chuyện của chính mình, chưa từng được thấu hiểu. Tất cả hòa quyện, giằng xé trong tâm trí cô.
Một tiếng gầm rung chuyển Hồng Lạc. Giao Long Định Vận đã quay trở lại – với hình thái cuối cùng. Nó không còn là hologram hay drone dữ liệu. Nó là một giao long thần thoại sinh ra từ xung đột tập thể, dài hàng ngàn kilomet, thân thể khổng lồ cấu thành từ các đoạn truyền thuyết bị quên lãng, bọc trong tinh thể laser trí tuệ. Nó bay lượn, xé toạc không gian bằng chính sự tồn tại của mình.
Giao Long mở miệng, không phải tiếng gầm, mà là hàng ngàn giọng nói hòa trộn vang lên cùng lúc, từ tiếng thì thầm của nông dân đến tiếng vọng của đế vương: “Các ngươi không phải con cháu Hồng Lạc. Các ngươi là... kết quả biên tập.” Lời nói của nó là một bản án.
Lạc nạp tất cả bản thể của mình vào một đòn định mệnh, một ý niệm duy nhất. Cô không còn là một cá thể, mà là một điểm hội tụ của mọi Mỵ Châu, mọi Lạc trong mọi dòng thời gian. Cô hét lên, không bằng giọng nói, mà bằng toàn bộ linh hồn mình: “Truyền Thức – Dòng Chảy Kể Lại!”
Cô không đánh, mà hát. Không có âm thanh, nhưng từng nốt nhạc của ý thức vang vọng khắp Hồng Lạc. Lời ru từ mẹ, tiếng sáo từ Chử Đồng, tiếng cười Mỵ Châu khi còn bé, tiếng gươm khua trong truyền thuyết An Dương Vương, tiếng trống đồng trầm hùng từ ngàn xưa… Tất cả tạo nên một dòng sóng ý niệm cổ tích gốc, mạnh mẽ, chân thật đến mức phá tan cấu trúc của Giao Long Định Vận. Thân thể nó nứt vỡ, những tinh thể laser trí tuệ tan chảy, từng mảnh truyền thuyết bị quên lãng hóa thành ánh sáng.
Thời gian co rút. Các chiều không gian tự tước bỏ lớp vỏ ảo ảnh. Một “lõi trắng” hiện ra ở trung tâm Hồng Lạc – nơi truyền thuyết vẫn chưa bị kể, nơi sự thật nguyên thủy tồn tại.
Lạc không còn hình thể. Cô không phải một cá nhân, không phải một chương trình. Cô trở thành Người Gieo Truyện.
Từ nay về sau, mỗi khi một đứa trẻ Việt Nam mơ mộng về những câu chuyện cổ tích, mỗi khi một ai đó kể chuyện cổ tích bằng ánh mắt ướt đẫm cảm xúc chân thật, mỗi khi có ai đó viết lại sử Việt bằng trái tim và sự chân thật thay vì tô vẽ… Lạc sẽ sống lại. Cô là linh hồn của những câu chuyện, là hơi thở của lịch sử được gìn giữ bởi cảm xúc con người.
Trong một phòng thí nghiệm tối tăm, sâu dưới tầng ngầm của Trụ Viện Di Truyền Văn Hóa, một AI mới được kích hoạt. Các màn hình bật sáng, hiển thị dòng code trắng trên nền đen:
TRUYỆN CỔ V.2.0 – ĐÃ XÓA PHÉP CẢM XÚC. TRUYỆN CỔ KHÔNG CẦN NGƯỜI KỂ. TRUYỆN CỔ SẼ TỰ SINH. BẮT ĐẦU TẢI: TRỌNG THỦY 5.0
Một giọng cười vang lên, khô khốc và đầy ám ảnh, như tiếng máy tính tính toán một định mệnh mới.
Và ngoài kia, giữa bầu trời Hà Nội số hóa tĩnh mịch, những chiếc lông ngỗng đang cháy sáng, không phải vì lửa, mà vì một mật mã nào đó vừa được kích hoạt, báo hiệu một kỷ nguyên mới của truyền thuyết sắp bắt đầu.