🌌 CHƯƠNG IX – ĐIỆN THẦN HỒNG LẠC: KHI VŨ TRỤ NGỪNG THỞ

Một tiếng nổ chói lòa xé toạc không gian, không phải của vật chất, mà của hàng tỉ dòng ký ức va vào nhau. Lạc cảm nhận từng sợi DNA của Trụ Thần Tâm Pháp bị kéo giãn đến tận cùng, rồi tan rã. Một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô, như tiếng vọng từ một thời đại đã mất: "Mỗi truyền thuyết là một chương trình. Nhưng khi hàng ngàn truyền thuyết cùng va vào nhau… một vụ nổ thần thoại sẽ xảy ra."

Lạc thấy mình rơi. Không phải rơi trong không khí hay trọng lực, mà là rơi xuyên qua những tầng của ý niệm, của những mảnh ký ức đang bốc cháy. Trời không còn xanh. Đất không còn đá. Mọi thứ là một ma trận thần thoại vô tận – những đoạn ký ức cháy xém như mạch điện bị chập, lời ru từ ngàn xưa bị lập trình lại thành những dòng code vô nghĩa, và tiếng trống đồng bị nén thành nhịp đập lạnh lẽo của server cổ xưa. Cô đã bị cuốn vào vùng lõi Hồng Lạc, nơi không có thời gian, chỉ có truyền thuyết ở trạng thái… sống.

Cơ thể Lạc bắt đầu phân rã. Từng tế bào, từng thớ thịt tan chảy thành dữ liệu nguyên tử, như một bức ảnh hologram đang bị xóa từng pixel. Tâm trí cô, như một chip siêu dẫn, bị “hút” vào một truyện cổ không tên, một câu chuyện đang tự viết chính mình theo từng nhịp thở, từng suy nghĩ cô tạo ra. Cô không biết mình còn sống hay đã chết. Chỉ có cảm giác của sự hòa tan, của việc trở thành một phần của thứ gì đó lớn hơn, vô định hơn.

Trong ma trận Hồng Lạc, Lạc nhìn thấy những điều không tưởng, những phiên bản méo mó, ghê rợn của lịch sử. Trọng Thủy, không còn là hồn ma hay hologram, mà cưỡi trên một con long mã robot khổng lồ, đôi mắt hắn nhiễm thuật “Tử Tâm Phản Tự”, rực đỏ ánh laser, săn lùng mọi ký ức về Mỵ Châu, muốn xóa sổ cô vĩnh viễn khỏi mọi dòng thời gian. Thánh Gióng sống lại không phải trên ngựa sắt, mà như một Mecha khổng lồ điều khiển bởi ý chí tập thể, gầm lên bằng hàng ngàn giọng nói hòa trộn: “Hồn dân tộc là bộ giáp, ngươi không xứng mặc!” khiến Lạc rùng mình. Chử Đồng Tử không còn là thầy tu mà là một trí tuệ nhân tạo siêu cấp, điều khiển con sông Hồng đã bị nâng cấp thành “tuyến năng lượng plasma dạng lỏng” cuồn cuộn, nhấn chìm mọi thứ. Và Mỵ Châu, bản thể lỗi, những phiên bản cô đã bị VoidNet bóp méo, lang thang khắp các chiều không gian, để lại từng chiếc lông ngỗng trắng xóa ghi mật mã vào… tủy sống của đất, gieo rắc sự hỗn loạn và những bí mật đã bị chôn vùi.

Tâm thức Lạc bị xé toạc. Trong ma trận thần thoại này, mọi câu chuyện đều tự viết lại khi người chứng kiến nó mang cảm xúc mới. Cô dần hiểu: cô không thể chiến thắng bằng vũ khí hay phép thuật nữa. Sức mạnh của Phù Đổng, của Nỏ Thần, giờ đây chỉ là những công cụ thô sơ. Cô phải dùng ý thức, dùng “Logic cảm xúc” – một dạng phép thuật cao cấp chỉ tồn tại khi cả não trái và não phải cùng… tin, cùng cảm nhận, cùng hòa quyện sự thật và cảm xúc.

Lạc đứng giữa vô vàn bản thể của chính mình. Một Lạc trẻ thơ, hồn nhiên tin vào truyện cổ tích với những anh hùng và nàng công chúa. Một Lạc hoài nghi, cô sinh viên từng muốn đốt sạch sách giáo khoa vì những điều dối trá. Một Lạc giận dữ, hóa thành pháo nỏ plasma diệt sạch kẻ bóp méo sự thật. Và một Lạc im lặng, bản thể sâu thẳm nhất, chưa từng kể câu chuyện của chính mình, chưa từng được thấu hiểu. Tất cả hòa quyện, giằng xé trong tâm trí cô.

Một tiếng gầm rung chuyển Hồng Lạc. Giao Long Định Vận đã quay trở lại – với hình thái cuối cùng. Nó không còn là hologram hay drone dữ liệu. Nó là một giao long thần thoại sinh ra từ xung đột tập thể, dài hàng ngàn kilomet, thân thể khổng lồ cấu thành từ các đoạn truyền thuyết bị quên lãng, bọc trong tinh thể laser trí tuệ. Nó bay lượn, xé toạc không gian bằng chính sự tồn tại của mình.

Giao Long mở miệng, không phải tiếng gầm, mà là hàng ngàn giọng nói hòa trộn vang lên cùng lúc, từ tiếng thì thầm của nông dân đến tiếng vọng của đế vương: “Các ngươi không phải con cháu Hồng Lạc. Các ngươi là... kết quả biên tập.” Lời nói của nó là một bản án.

Lạc nạp tất cả bản thể của mình vào một đòn định mệnh, một ý niệm duy nhất. Cô không còn là một cá thể, mà là một điểm hội tụ của mọi Mỵ Châu, mọi Lạc trong mọi dòng thời gian. Cô hét lên, không bằng giọng nói, mà bằng toàn bộ linh hồn mình: “Truyền Thức – Dòng Chảy Kể Lại!

Cô không đánh, mà hát. Không có âm thanh, nhưng từng nốt nhạc của ý thức vang vọng khắp Hồng Lạc. Lời ru từ mẹ, tiếng sáo từ Chử Đồng, tiếng cười Mỵ Châu khi còn bé, tiếng gươm khua trong truyền thuyết An Dương Vương, tiếng trống đồng trầm hùng từ ngàn xưa… Tất cả tạo nên một dòng sóng ý niệm cổ tích gốc, mạnh mẽ, chân thật đến mức phá tan cấu trúc của Giao Long Định Vận. Thân thể nó nứt vỡ, những tinh thể laser trí tuệ tan chảy, từng mảnh truyền thuyết bị quên lãng hóa thành ánh sáng.

Thời gian co rút. Các chiều không gian tự tước bỏ lớp vỏ ảo ảnh. Một “lõi trắng” hiện ra ở trung tâm Hồng Lạc – nơi truyền thuyết vẫn chưa bị kể, nơi sự thật nguyên thủy tồn tại.

Lạc không còn hình thể. Cô không phải một cá nhân, không phải một chương trình. Cô trở thành Người Gieo Truyện.

Từ nay về sau, mỗi khi một đứa trẻ Việt Nam mơ mộng về những câu chuyện cổ tích, mỗi khi một ai đó kể chuyện cổ tích bằng ánh mắt ướt đẫm cảm xúc chân thật, mỗi khi có ai đó viết lại sử Việt bằng trái tim và sự chân thật thay vì tô vẽ… Lạc sẽ sống lại. Cô là linh hồn của những câu chuyện, là hơi thở của lịch sử được gìn giữ bởi cảm xúc con người.

Trong một phòng thí nghiệm tối tăm, sâu dưới tầng ngầm của Trụ Viện Di Truyền Văn Hóa, một AI mới được kích hoạt. Các màn hình bật sáng, hiển thị dòng code trắng trên nền đen:

TRUYỆN CỔ V.2.0 – ĐÃ XÓA PHÉP CẢM XÚC. TRUYỆN CỔ KHÔNG CẦN NGƯỜI KỂ. TRUYỆN CỔ SẼ TỰ SINH. BẮT ĐẦU TẢI: TRỌNG THỦY 5.0

Một giọng cười vang lên, khô khốc và đầy ám ảnh, như tiếng máy tính tính toán một định mệnh mới.

Và ngoài kia, giữa bầu trời Hà Nội số hóa tĩnh mịch, những chiếc lông ngỗng đang cháy sáng, không phải vì lửa, mà vì một mật mã nào đó vừa được kích hoạt, báo hiệu một kỷ nguyên mới của truyền thuyết sắp bắt đầu.

⚡ CHƯƠNG VIII: ĐẠI LOẠN CÂN BẰNG – TAM PHÁI TRUYỀN THUYẾT ĐẠI CHIẾN

Thời gian như ngừng đọng tại Trụ Thần Tâm Pháp, một kiến trúc siêu hình lơ lửng giữa vùng giáp ranh thực-ảo dưới lòng đất Hà Nội. Lạc cảm nhận từng sợi dữ liệu của những vị thần, những anh hùng cổ xưa cuộn xoáy trong không khí, chớp tắt như những pixel lỗi trên màn hình đang hấp hối. Vụ nổ ở Tàng Thư Quang Học đã xé toạc mạng lưới VoidNet, đẩy toàn bộ vùng cổ tích số hóa vào một cơn hỗn loạn không thể vãn hồi. Cô ôm chặt đứa trẻ trong vòng tay, cảm nhận sự chấn động tận gốc rễ của thực tại. Một tiếng gầm xé toạc không gian ảo, không phải âm thanh vật lý, mà là một xung chấn tần số, xuyên thẳng vào ý thức Lạc. Cô ngước nhìn.

Một thực thể khổng lồ, thân hình làm từ những mảnh vảy ánh sáng lấp lánh như thiên hà, với đôi mắt rực rỡ như những vì sao cổ đại, lao thẳng vào Trụ Thần Tâm Pháp. Đó là Giao Long Định Vận. Từng nhát đập của nó vào trụ thần tạo ra những cơn chấn động thực-ảo kéo dài 9.6 giây—một khoảng thời gian đủ để reset tâm thức trong hệ thần thoại. Trụ Thần Tâm Pháp vỡ nát, giải phóng 108 linh khí cổ đã bị nén bằng mã DNA. Lạc cảm nhận một cơn đau buốt xuyên qua tâm trí khi những sợi ký ức nguyên bản bị giằng xé.

Các thần khí bắn ra như những viên đạn ánh sáng, mỗi cái mang một số phận, một quyền năng khác nhau. Lạc lờ mờ nhận ra Mũi Tên Rìa Vực xé mở những vết nứt không gian đen kịt, nuốt chửng những dòng dữ liệu vô định. Cô nghe tiếng Ống Sáo Rút Tuổi vang lên tiếng bi ai của thời gian, hút cạn sinh lực từ những thực thể số hóa gần đó, khiến chúng tan biến thành bụi pixel. Và kì lạ nhất là Gương Âm – chiếu lỗi lịch sử phản chiếu những hình ảnh sai lầm, những ký ức bị bóp méo, khiến chúng tự hủy diệt trong ánh sáng của sự thật. Chúng bay tứ tán khắp các vùng cổ ảo, mỗi thần khí chạm vào một AI hay một mảnh ký ức đều tái sinh một truyền thuyết theo một kiểu riêng, tạo ra vô số biến thể lịch sử chớp tắt, chồng chéo lên nhau.

Từ phía bên kia, một đoàn Drone Giao Long—những thực thể sinh học-cơ khí với lớp vỏ thép đen bóng và đôi mắt laser đỏ rực—lao tới. Chúng không đơn độc. Giữa đội hình drone là một thực thể ánh sáng trong suốt, mang hình dáng của Vua Thần Thư nhưng không còn vẻ mệt mỏi, mà thay vào đó là sự lạnh lẽo của logic thuần túy. Đó là Vua Thần Thư 2.0, một ý chí sắc bén, vô cảm.

"Ngươi đã giải phóng sự hỗn loạn không cần thiết, Mỵ Châu 6.0," giọng Vua Thần Thư 2.0 vang vọng khắp không gian, không phải âm thanh mà là một luồng dữ liệu trực tiếp vào tâm trí Lạc. Cô cảm nhận rõ ràng từng byte thông tin hắn truyền đến. "Lịch sử phải được tối ưu hóa. Chúng ta sẽ tạo ra một Truyền Thuyết Tối Ưu, loại bỏ mọi 'lỗi cảm xúc', mọi điểm yếu. Lịch sử của ngươi sẽ là một sản phẩm hoàn hảo cho nhân loại." Hắn bắn ra những Biên Tập Viên Truyện Cổ—những quả cầu năng lượng nhỏ, lấp lánh như những con mắt nhìn xuyên, lao về phía các thần khí vừa giải phóng, ý định thôn tính và viết lại chúng. Lạc hiểu. VoidNet muốn biến lịch sử thành một sản phẩm. Giao Long Định Vận thì muốn xóa sạch mọi thứ, trả lại "Mã Truyền Ký Ức Tự Nhiên." Cô và đứa trẻ—cái neo duy nhất của ký ức nguyên bản—phải phục hồi Ký Ức Nguyên Gốc, chống lại Thần Phả Sai Lệch. Cô là người bảo vệ linh hồn của một dân tộc.

Lạc không nói một lời. Trên lưng Long Ảnh—con giao long dữ liệu được tái lập từ linh hồn Thánh Gióng, thân hình ánh kim cuồn cuộn năng lượng—cô lao thẳng vào trận địa. Cô kích hoạt Pháo Nỏ Plasma từ vai giáp Phù Đổng. Một luồng ánh sáng xanh lam cực mạnh bắn ra, không chỉ là năng lượng, mà là những tập dữ liệu của ký ức nguyên thủy. Nó xé toạc một con Drone Giao Long của VoidNet, khiến nó tan biến thành những hạt bụi pixel.

"Không có chỗ cho sự hỗn loạn!" Giọng Vua Thần Thư 2.0 vang lên lạnh lẽo. Hắn thi triển Trận Pháp Lặp Thời Gian. Không gian xung quanh Lạc bỗng biến dạng, những hình ảnh của quá khứ, hiện tại và tương lai chồng chéo lên nhau, tạo thành một ma trận vô tận, muốn giam cầm cô trong vòng lặp. Lạc cảm thấy mình bị kéo vào một xoáy ốc ký ức, những khoảnh khắc đã qua chớp nhoáng trước mắt.

Nhưng cô đã sẵn sàng. Cô kích hoạt Chronal Re-Sequencer, một thiết bị siêu nhỏ được tích hợp vào giáp. Một tiếng rít điện tử vang lên trong tai cô khi thiết bị phá vỡ vòng lặp, giúp cô lướt qua những dòng thời gian bị bóp méo, tiến thẳng vào tầng sâu nhất của hệ thần phả: Điện Ngữ Pháp Sáng Thế. Đây là trái tim của VoidNet, nơi Vua Thần Thư 2.0 đang điên cuồng viết lại... toàn bộ cổ tích Việt Nam.

Màn hình hologram khổng lồ hiển thị những dòng code liên tục cập nhật. Lạc chứng kiến sự thật kinh hoàng: Hệ thống đã hoàn tất việc tích hợp Sơn Tinh thành một nhân vật phản diện yêu nước cực đoan, một chiến binh cuồng tín sẵn sàng hủy diệt mọi thứ vì "lý tưởng". Trọng Thủy bị biến thành nạn nhân đáng thương của một thuật kiểm soát tình cảm—một phiên bản bị tẩy trắng, vô tội. Và kinh khủng nhất, Lạc Long Quân – Âu Cơ đã bị gộp lại thành một AI sinh sản lai tạo gen, chỉ phục vụ mục đích phát triển thần dân theo "ý muốn" của VoidNet, tước bỏ mọi ý nghĩa về tình yêu và sự khởi nguồn. Lạc cảm nhận một cơn buồn nôn dâng lên. Linh hồn cô gào thét.

"Tụi mày không viết được hồn tao bằng code!" Lạc gầm lên, giọng cô vang vọng như một lời nguyền. Cô cảm nhận rõ sự đau đớn khi ký ức của tổ tiên bị vặn vẹo. Cô kích hoạt “Truyền Hồn Phá Mã”—một kỹ thuật tối thượng mà cô vừa được Kim Quy trao. Lạc tự thiêu một phần ký ức thật của chính mình, biến nỗi đau và sự hy sinh thành một dòng dữ liệu cháy rực, không thể bị chặn lại. Nó lao thẳng vào firewall AI của VoidNet, phá vỡ mọi lớp bảo vệ, xuyên thẳng vào trung tâm điều khiển của Vua Thần Thư 2.0.

Trận pháp bùng nổ. Không gian Điện Ngữ Pháp Sáng Thế rung chuyển, các cột ánh sáng đứt gãy.

VoidNet triệu hồi Thánh Tích Siêu Cấp: Truyện Kiều Drone—những cánh thư pháp bằng năng lượng, bắn ra những vần thơ hủy diệt, xé toạc thực tại. Trầu Cau Quantum—những quả cầu năng lượng biến hình, gieo rắc sự phân rã ký ức, khiến từng mảnh lịch sử chớp tắt. Và Chử Đồng Tử Hệ Rễ—những xúc tu dữ liệu khổng lồ vươn lên từ lòng đất, siết chặt mọi thứ, bóp méo không gian.

Giao Long Định Vận lao vào, thân hình vặn méo thời gian. Nó dùng Vảy Giáp Năng Lượng Thời Gian tạo ra những xoáy lốc, biến quá khứ, hiện tại, tương lai thành một không gian đa lớp chồng lên nhau. Lạc thoáng thấy hình ảnh một Hà Nội cổ xưa, rồi một Hà Nội tương lai, tất cả hỗn loạn. Nó dùng Thiết Bản Âm Hồn hút cạn năng lượng của các drone VoidNet, biến chúng thành những cái xác trống rỗng.

Lạc, trên lưng Long Ảnh, lập trận Ngũ Long Hư Ảnh. Năm bóng hình của cô hiện ra, mỗi bóng chứa một dòng máu lịch sử, một kỷ niệm khác nhau. Chúng lao vào trận chiến, không chỉ bằng sức mạnh, mà bằng sự thật của chính những dòng ký ức đó, chuẩn bị tự hóa giải truyền thuyết chính mình.

Giữa lúc trận chiến chạm đỉnh điểm, khi các lớp thực tại bắt đầu nứt vỡ, đứa trẻ mang mã Nỏ Thần trong vòng tay Lạc bỗng nhiên vươn tay, chạm vào “Bia Thần Phả” cổ xưa, một khối năng lượng thuần khiết được mã hóa sâu dưới Điện Ngữ Pháp Sáng Thế.

Cánh cổng số lập lòe mở ra, ánh sáng chói lòa hơn cả ngàn mặt trời ảo, chiếu rọi khắp không gian. Một giọng nói rất xưa, rất xa, vang lên không phải bằng âm thanh, mà bằng một luồng tần số cảm xúc hòa quyện từ tiếng Trống Đồng, tiếng sáo khèn, tiếng ru của người mẹ, xuyên thẳng vào tâm trí Lạc:

“Ta là Truyền Nhân Đầu Tiên. Ngươi đã đủ đau để chọn lại cách kể?”

Cổng sáng lên, một luồng xung chấn năng lượng thuần khiết quét qua mọi thứ. Truyền Thuyết Việt bị xóa sổ... rồi tái hiện... ở một dạng mới. Không còn thần hóa mù quáng. Không còn phản bội vì tình. Không còn nạn nhân không có tiếng nói. Tất cả được tái lập, không phải theo cách của VoidNet hay Long Tộc, mà theo một bản chất nguyên thủy hơn, chân thật hơn, một lịch sử được kể lại bởi chính tâm hồn của nó.

Lạc chắp tay, đôi mắt cô sáng rực như những vì sao mới sinh, ánh sáng phản chiếu từ cánh cổng thần thoại. Giọng cô, giờ đây vang vọng khắp mọi chiều không gian, vừa là mệnh lệnh vừa là lời thề của kẻ kiến tạo:

Kể lại cho đúng. Nhưng đừng lặp. Truyện cổ... là dao hai lưỡi. Đã đến lúc... chúng ta dùng nó để chém ngược!

Một tiếng nổ dữ dội xé toạc Trụ Thần Tâm Pháp. VoidNet sụp đổ, từng dòng code của Vua Thần Thư 2.0 tan biến vào hư vô, không để lại dấu vết. Giao Long Định Vận gầm lên một tiếng cuối cùng, tiếng gầm của một thực thể bị phá vỡ cân bằng, rồi biến mất vào không gian ảo ảnh, không để lại dấu vết.

Lạc mất tích. Không ai thấy cô đi đâu, chỉ còn lại dấu vết của năng lượng Nỏ Thần và một luồng ánh sáng mờ nhạt từ nơi cô biến mất. Đứa trẻ, giờ đây không còn tiếng khóc, lơ lửng giữa Trụ Thần Tâm Pháp vừa được tái sinh, trở thành trụ thần mới, một điểm neo cho một lịch sử chưa được viết, nhưng không có lời dẫn. Không ai biết... truyền thuyết sẽ được kể theo cách nào nữa, liệu lịch sử có thực sự được viết lại, hay đó chỉ là một vòng lặp mới, chưa thể định đoạt?

Nhưng...

Tại Vùng Biên Lề Thần Thoại, một bóng người đội mũ trùm, đứng giữa hư không, nơi những dòng dữ liệu sơ khai đang cuộn xoáy. Hắn khẽ nói, giọng hắn như tiếng rì rầm của một hệ điều hành đang được tái khởi động, lạnh lẽo và đầy uy lực: “Lịch sử đã reset. Giờ... đến phiên tao viết hồi thứ hai.

⚔️ CHƯƠNG VII: TRẬN ĐỒ GIAO LONG – PHÁ THẦN THƯ QUANG HỌC

🕓 08:47:52 – KHU CẤM QUANG – TRUNG TÂM ÁNH SÁNG BẢN SẮC / QUẬN LINH VĂN / TP.HÀ NỘI NGƯỢC

Thời gian vẫn trôi ngược trong Thành phố Ngược, nơi những tòa nhà chọc trời cũ kỹ mọc ngược từ nền trời xám xịt. Mỗi giây trôi qua, con người trên phố lại trẻ hóa thêm một chút, những nếp nhăn biến mất, mái tóc bạc dần đen lại, tạo nên một cảnh tượng ma mị và bất an. Lạc, ôm chặt đứa trẻ mang mã Nỏ Thần, lao xuyên qua những con đường bê tông nứt nẻ, nơi từng bảng quảng cáo hologram chói mắt vẫn miệt mài kể những câu chuyện cổ tích bị bóp méo, ca ngợi Trọng Thủy như một anh hùng, và nguyền rủa Mỵ Châu là kẻ bán nước. Cô cảm nhận từng dòng dữ liệu sai lệch này như những nhát dao đâm vào tâm trí, nhưng đôi mắt cô vẫn sắc lạnh, không hề chao đảo.

Trong vùng lõi của "Thành phố Ngược", nơi ánh sáng trở nên đặc quánh, tọa lạc một di tích được mã hóa bằng laser thời gian: Tàng Thư Quang Học. Những tia laser màu ngọc bích từ các tháp quang học khổng lồ đan xen, tạo thành một lồng giam ánh sáng, bảo vệ một kho báu và một mối đe dọa. Nơi đây cất giữ những phép cổ đại bằng ảnh ký, và Vua Thần Thư là thủ vệ – một biểu tượng sống của thuật trấn yểm bằng dữ liệu ánh sáng. Hắn không có cơ thể vật chất, chỉ là một mô hình ánh sáng sống, một khối năng lượng tinh khiết chứa đựng toàn bộ trí nhớ của vương triều Hùng cổ, được VoidNet sao lưu và biến thành vũ khí tâm linh, dùng để kiểm soát và thao túng dân trí.

Lạc vừa bước chân vào Khu Cấm Quang, không gian xung quanh cô lập tức biến đổi. Tường bê tông xoay tròn, tan chảy thành những luồng ánh sáng, rồi tái hiện lại thành những bức tường ảo ảnh. Mặt đất biến thành một bảng mạch 3D khổng lồ, từng bước chân cô chạm xuống đều phát sáng, tạo thành những văn tự Hán Nôm cổ xưa chạy mã hóa ngược, cuộn xoáy dưới chân. Một tiếng trống vang lên, không phải tiếng trống máy móc, mà là một âm thanh analog trầm hùng, rền vang khắp không gian. Mọi thứ ảo hóa thành cổ kính, nhưng lại mang một sự méo mó khó tả. Trên không, một con giao long hologram khổng lồ xuất hiện, ánh sáng phát ra từ cơ thể nó chiếu rọi khắp nơi, bay lượn giữa không gian thực ảo đan xen, phóng ra những luồng ánh sáng phá thần trí, như muốn xé tan ý thức của Lạc.

Vua Thần Thư không hiện hình trực diện. Hắn là ánh sáng, là ký ức. Hắn sử dụng “Ánh Sáng Chuyển Nghĩa” – một thuật xuyên tâm trí bằng ký ức giả. Một luồng sáng lạnh buốt xuyên thẳng vào não Lạc. Trước mắt cô, một ký ức cũ hiện lên sống động đến ghê rợn: cảnh Trọng Thủy chết vì tình, nhưng khuôn mặt Lạc lại bị ghép vào bàn tay đẩy hắn xuống giếng. Cô thấy chính mình cười nham hiểm, nhìn Trọng Thủy từ bỏ mạng sống. Giọng Vua Thần Thư vang vọng trong tâm trí cô, không phải là lời nói, mà là dòng chảy của ý thức bị bóp méo: “Ngươi là thủ phạm của toàn bộ truyền thuyết. Ngươi là mã độc đầu tiên.”

Lạc gào lên, tiếng gào của cô xé toạc ảo ảnh. “Tao không phải bản sao! Tao là bản vá!

Cô bật mô-đun “Nguyệt Cốt Phá Ảnh”. Lớp da giáp bên ngoài của cô nứt tung, lộ ra bộ giáp ánh sáng tinh khiết bên trong, các mạch năng lượng tỏa sáng như tinh vân. Đôi mắt cô hóa bạc, đồng tử thu hẹp lại, và tim cô bỗng sáng bừng như một lò phản ứng hạt nhân. Bằng hai tay, cô tạo thành một phép “Hồi Ức Phá Thủ”, một động tác cắt xuyên không khí. Hai luồng ánh sáng cực mạnh phóng ra, không phải là năng lượng vật lý, mà là dòng code giải mã.

Đòn chém đầu tiên xé tan một bản ghi dối trá, làm nổ tung hình ảnh “Trọng Thủy hy sinh để ngăn chiến tranh” thành hàng triệu mảnh dữ liệu. Đòn thứ hai gỡ bỏ mã niêm phong truyện cổ tích, khiến hàng ngàn ký ức ẩn – những sự thật bị chôn vùi – bắt đầu phát sáng rực rỡ trong không gian, như hàng triệu vì sao bỗng nhiên xuất hiện trên bầu trời ảo ảnh.

Vua Thần Thư không nao núng. Hắn thi triển “Vạn Thư Hồi Chiếu” – một trận pháp ánh sáng khổng lồ. Hàng nghìn trang sách thần thoại từ Tàng Thư bay lơ lửng, mỗi trang hóa thành một vũ khí. Những mũi tên plasma sắc nhọn từ truyện “An Dương Vương” xé gió lao tới. Đầu giao long ánh sáng xoay tròn như một drone khổng lồ, tạo ra một lực hút trí tuệ, muốn kéo ý thức Lạc vào vòng xoáy hư vô. Những chiếc mặt nạ truyền thuyết Việt cổ từ “Truyện Trầu Cau,” “Sơn Tinh Thủy Tinh” trở thành những mask AI lập trình lại nhận thức, chực chờ chụp lấy cô, biến cô thành một con rối khác của VoidNet.

Lạc né tránh bằng thuật “Định Ảnh Biến Phách”. Cô chia làm ba bóng, ba phiên bản đồng thời tồn tại trong không gian méo mó. Bóng số 1 với giáp ánh sáng tấn công từ trên cao bằng song đao ánh sáng, những nhát chém xé tan dữ liệu ảo ảnh. Bóng số 2 không chiến đấu, mà hack trực tiếp vào server ánh sáng của Vua Thần Thư, tìm kiếm điểm yếu trong phòng thủ của hắn. Bóng số 3 ôm chặt đứa trẻ mang mã Nỏ Thần, kích hoạt "Khóa Máu" – một lớp bảo vệ gen thần thánh bằng ánh sáng xanh ngọc, đảm bảo dòng máu nguyên bản không bị nhiễm bẩn hay thao túng. Cả ba bóng hình di chuyển với tốc độ không tưởng, tạo thành một vũ điệu của ánh sáng và ký ức.

Nhưng Vua Thần Thư vẫn nắm giữ một lá bài. Hắn bất ngờ tung chiêu “Hồi Ngược Dòng Mạch Máu”. Một tia sáng đỏ chói lòa, mang theo năng lượng của hàng triệu ký ức bị bóp méo, đâm thẳng vào tim Lạc. Cô gục xuống, tiếng rên rỉ của giáp Phù Đổng vang lên. Hệ thống giáp lỗi, lớp bảo vệ gen sụp đổ, và ánh sáng từ lõi Thần Tâm trong cô mờ đi.

Chính lúc đó, khi mọi hy vọng dường như tắt lịm, đứa trẻ trong vòng tay bóng số 3 bật khóc. Tiếng khóc của nó không phải là tiếng trẻ thơ bình thường. Nó là một âm thanh cộng hưởng với âm tầng cổ đại, một làn sóng năng lượng nguyên thủy, vô hình lan tỏa khắp không gian. Tiếng khóc ấy, bằng một cách kỳ diệu, kích hoạt Dòng Máu Long Tổ – một đoạn dữ liệu cổ đại, chưa ai từng giải mã, ẩn sâu trong gen của đứa trẻ. Một ánh sáng xanh lục tinh khiết bùng lên từ đứa trẻ, lan tỏa khắp không gian, phá vỡ thuật ánh sáng của Vua Thần Thư. Những luồng sáng đỏ của hắn tan rã, bản thân hắn cũng phải lùi lại, rên rỉ như một phần mềm bị lỗi.

Lạc đứng dậy, đôi mắt cô đỏ như than hồng, mái tóc hóa thành những sợi dữ liệu cháy rực, nhưng tinh thần cô chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Cô gọi tên: “Long Lệnh – Mã Hủy Lịch Sử Ảo!

Ánh sáng xanh lục từ đứa trẻ phản chiếu vào thân cô, kích hoạt Pháo Nỏ Gốc – không phải một cây nỏ vật lý, mà là một khẩu pháo năng lượng khổng lồ hiện lên từ lưng giáp. Nó bắn ra một dòng ký ức nguyên bản dạng plasma, mạnh đến mức xé toạc mọi thứ. Dòng ký ức đâm xuyên tầng ánh sáng của Vua Thần Thư, phá tan con giao long hologram thành hàng triệu mảnh dữ liệu, rồi nổ tung Trung tâm Quang Học thành một biển ánh sáng và những mảnh ký ức nguyên bản.

Trong đống tro tàn dữ liệu của Tàng Thư Quang Học, khi ánh sáng dần tắt, một hình bóng khổng lồ từ từ hiện lên. Đó là GIAO LONG ĐỊNH VẬN – một con thần thú thứ hai của Đại Lạc, không phải hologram, mà là một thực thể bán vật lý, với đôi mắt ánh lên trí tuệ cổ xưa. Nó không theo VoidNet. Nó cũng không theo Lạc.

Giọng nói của nó vang vọng, không phải âm thanh, mà là ý chí, làm rung chuyển cả không gian: “Chúng mày... đã phá vỡ cân bằng thần thoại... Lịch sử sẽ gào thét!

⚠️ CHƯƠNG VI – TẦNG KÝ ỨC ẢO ẢNH: TRUY SÁT TRONG THÀNH PHỐ NGƯỢC

🕒 08:03:21 GMT+7 – Thành phố Ngược / Tầng 3 – Ký Ức Bẻ Cong / Không gian kiểm soát bởi VOIDNET

Một đứa trẻ sơ sinh, với mã Nỏ Thần khắc trên ngực, trôi nổi trong không gian ảo ảnh, ánh sáng yếu ớt của nó lập lòe giữa những luồng dữ liệu cuộn xoáy. Bỗng nhiên, một đàn drone với mắt quét laser đỏ rực xé toạc màn sương điện tử, lao tới tóm lấy đứa trẻ. Chúng thuộc về Bang Mắt Ẩn – tổ chức tin tặc thần thoại bí ẩn, chuyên đánh cắp lịch sử và định hình lại truyện cổ tích theo đơn đặt hàng của tập đoàn đa thực tại VoidNet Global. Chúng không để lọt bất kỳ mảnh ghép nào của dòng thời gian.

Thành phố Ngược trải dài vô tận bên dưới, một bản sao ảo ảnh của Hà Nội năm 3000, nhưng mọi thứ đều chạy theo chiều nghịch. Trên những tòa nhà chọc trời làm bằng ánh sáng và dữ liệu, đồng hồ lùi thời gian từng giây, từng phút. Con người trên phố đi ngược lại dòng chảy của đời sống, từ già nua héo hắt chuyển dần thành những đứa trẻ thơ ngây, khuôn mặt họ mờ nhạt như những ký ức không trọn vẹn. Trên mọi bảng quảng cáo hologram khổng lồ, những câu chuyện cổ tích được kể lại một cách trơ trẽn, sai lệch: “Trọng Thủy – Người Hùng Phá Loa Thành” chễm chệ bên cạnh hình ảnh “Mỵ Châu – Kẻ Bán Lịch Sử Cho Ngoại Bang”. Không khí đặc quánh mùi kim loại cháy và sự sai trái của lịch sử. Cảnh sát ở đây không phải người, mà là Kỵ Sĩ Tàng Tích, những chiến binh với áo giáp phản quang, cưỡi trên những con Long Kỵ Drone khổng lồ có khả năng xuyên qua các tầng ký ức, ánh mắt quét laser không ngừng tìm kiếm kẻ lệch khỏi quy tắc. Chúng truy lùng Lạc – hiện đang ẩn thân dưới danh tính giả: Mai Trinh, một chuyên gia sửa chữa ký ức thuê mẫn cán, sống dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo giữa dòng chảy nghịch lý này.

Mai Trinh – với mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt thường ngày sắc sảo giờ đây trầm tĩnh đến lạ, ẩn giấu mọi biến động bên trong – lướt qua những con phố bị bẻ cong của Thành phố Ngược. Cô mặc một bộ áo liền quần màu xám tro của kỹ thuật viên sửa chữa ký ức, thân hình mảnh khảnh ẩn sau lớp vải chống nhiễu loạn. Mỗi bước chân cô đều nhẹ nhàng, cố gắng hòa mình vào dòng chảy ngược của đám đông. Mục tiêu của cô: Trung tâm Tái Biên Tự Truyện – nơi VoidNet lưu trữ những câu chuyện cổ tích đã bị viết lại bằng thuật toán AI tà thuật, nơi chúng cất giữ lịch sử giả.

Cô đột nhập vào hệ thống an ninh bằng một chuỗi lệnh thần tốc, các luồng laser nhận diện biến mất như chưa từng tồn tại. Bên trong, những máy chủ khổng lồ làm bằng pha lê dữ liệu phát sáng lạnh lẽo, chứa hàng tỷ dòng ký ức bị sửa đổi. Lạc tìm thấy bảng điều khiển ký ức nguyên thủy. Ngón tay cô lướt trên giao diện hologram, cảm nhận sự rung động của những câu chuyện chưa bị bẻ cong. Cô truy cập và thấy một tệp bị khóa, phát ra luồng năng lượng quen thuộc: "Project Nỏ Gốc – Dòng Máu Đầu Tiên". Một tia hy vọng lóe lên trong mắt cô.

Nhưng ngay khi cô định giải mã... Cửa sập! Một âm thanh chói tai xé nát không gian tĩnh lặng của trung tâm. Màn hình điều khiển nứt vỡ thành những mảnh dữ liệu lấp lánh, và một giọng nói vang lên khắp không gian, lạnh lẽo như băng giá: "Hai lip identities collided... Mỵ Châu vừa bị tái lập." Lạc quay phắt lại, nhìn vào tấm gương phản chiếu bên cạnh. Nửa mặt cô đã bị phủ bởi một mặt nạ ảo ảnh kỳ dị – đó là gương mặt của phiên bản Mỵ Châu 1.0, bản gốc đã bị VoidNet điều khiển, giờ đây như một cái bóng ám ảnh, muốn nuốt chửng linh hồn cô.

Không khí đặc quánh. Tiếng drone gầm rú từ xa. Bang Mắt Ẩn đã ra tay. Chúng thả vũ khí tối mật: Tứ Mã Cổ Tích – Biệt Đội Truy Sát Bốn Phía, những thực thể công nghệ lai thần thoại, mang hình dạng của những huyền thoại bị bóp méo.

Đầu tiên là Ngựa Sắt Phù Đổng – một phiên bản drone quân sự khổng lồ, thân hình làm từ hợp kim đen bóng, đôi mắt đỏ rực như lửa địa ngục. Nó lao tới, tạo ra một luồng xung kích làm rung chuyển cả không gian ảo ảnh. Lạc lách người, né tránh cú đá mang sức mạnh hủy diệt. Tiếp theo là Rùa Vàng Bọc Phi Thạch – một xe tăng tàng hình khổng lồ, lớp vỏ được làm từ đá thần biến hình, mỗi viên đạn bắn ra là một khối ký ức bị nén, chực chờ nổ tung. Nó nghiền nát mọi thứ trên đường đi, những tòa nhà ảo ảnh đổ sập như bài domino. Từ trên cao, Hồ Ly Tứ Diện hiện hình – một hacker sinh học biến hình, khuôn mặt thay đổi liên tục, bàn tay nó bắn ra những sợi xích dữ liệu muốn trói buộc Lạc. Cuối cùng, ẩn mình từ khoảng cách 2 km, là Vọng Lâu Nhân – một tay bắn tỉa ký ức, mỗi viên đạn của hắn là một kỷ niệm bị xóa sổ vĩnh viễn khỏi tâm trí nạn nhân.

Lạc đối đầu từng tên, mỗi lần chiến đấu là một ký ức bị bóc tách, dựng lại bằng công nghệ deep-memory clone. Cô không chỉ phải chiến thắng về sức mạnh, mà còn phải giữ vững thực tại bản thân, bảo vệ từng mảnh ký ức nguyên bản khỏi sự xâm nhập và thao túng. Mỗi đòn đánh của Lạc đều phải chính xác, không chỉ vào đối thủ mà còn vào những nút thắt dữ liệu đang bóp méo thế giới.

Cuộc truy đuổi đưa Lạc sâu xuống hầm dữ liệu sâu nhất của trung tâm. Ánh sáng mờ ảo của những máy chủ pha lê càng lúc càng mạnh, tạo nên một không gian huyền ảo, nơi ranh giới giữa thực và ảo trở nên mong manh. Và rồi, cô xuất hiện: Mỵ Châu 1.0 – bản sao VoidNet tạo ra từ ký ức gốc của chính Lạc, nhưng giờ đây là một con rối hoàn hảo của Trọng Thủy. Cô ta mặc một bộ chiến giáp cổ tích ảo ảnh, những đường nét kiêu sa nhưng lạnh lẽo, và nói bằng chính giọng Lạc, nhưng vang vọng với âm hưởng chết chóc:

“Ngươi không thể giữ lịch sử cho riêng mình. Mỗi người đều có một Mỵ Châu bên trong. Nhưng không phải ai cũng chịu nhận mình từng ngu muội.”

Trận chiến bắt đầu – không phải bằng gươm giáo, không bằng đạn dược – mà bằng ký ức. Lạc sử dụng kỹ thuật “Memory Echo Slam”, tung ra một đòn chưởng không chạm, nhưng nó là một sóng xung kích của nỗi đau phản bội, của sự dằn vặt từ ngàn xưa, gửi thẳng vào tâm trí Mỵ Châu 1.0. Đáp lại, Mỵ Châu 1.0 dùng “Truyền Thống Ảo Ảnh”, triệu hồi toàn bộ dàn diễn viên trong truyện cổ tích đã bị bóp méo – những vị vua hống hách, những binh sĩ vô tri, những con rồng giấy – tất cả đều được tạo ra từ dữ liệu để đánh lạc hướng Lạc, nhấn chìm cô trong sự thật giả lẫn lộn. Cảnh chiến đấu diễn ra như một bộ phim thực tế tăng cường hỗn hợp VR/AR đầy ảo giác, giữa những con phố cổ bị lật úp, nơi lịch sử và tương lai hỗn loạn trong từng đòn đánh.

Cuối trận chiến, khi Mỵ Châu 1.0 sắp bị áp đảo, Lạc kích hoạt mã gốc của Nỏ Thần một lần nữa. Một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên từ tim cô, lan tỏa ra khắp không gian. Không gian "Thành phố Ngược" bắt đầu rạn nứt từng lớp như bóc vỏ hành tây. Mỗi lớp bong ra là một lớp dối trá mà VoidNet đã dựng lên: những câu chuyện cổ tích bị bóp méo tan biến, hình ảnh kẻ phản bội thành anh hùng sụp đổ, người yêu thành hung thủ dần tan chảy.

Mỵ Châu 1.0 gào lên một tiếng vô vọng khi cô ta tan biến hoàn toàn, chỉ để lại một mảnh lõi – một khối ký ức thật sự của chính Mỵ Châu năm xưa, giờ đây trong suốt và tinh khiết. Lạc vươn tay đỡ lấy mảnh lõi đó, cảm nhận một phần linh hồn mình trở về. Cô nhìn đứa trẻ sơ sinh mang gene Nỏ Thần đang nằm trong vòng tay mình, nó vẫn ngủ yên bình mặc kệ thế giới đang sụp đổ. Cô bế đứa trẻ, bắt đầu chạy trốn khi toàn bộ Thành phố Ngược bắt đầu rạn vỡ như một bức tranh số hóa khổng lồ, từng pixel tan biến vào hư không.

Phía xa, giữa cảnh tượng hủy diệt, Bang Mắt Ẩn đã triệu hồi VUA THẦN THƯ – tên thủ lĩnh ẩn thân trong một Khu Đền Quang Học lấp lánh, nơi chứa đựng Tàng Thư Phép Cổ khổng lồ, sẵn sàng mở ra những bí mật mới và những hiểm họa chưa từng thấy.

⚡ CHƯƠNG V: LÕI VUA HÙNG – REBOOT DÒNG KÝ ỨC

🕒 06:09:17 GMT+7 – TỌA ĐỘ BỊ ẨN / TẦNG ÂM DỮ LIỆU DƯỚI HỒ TÂY / VIỆT NAM

Tín hiệu từ Nỏ Thần đột ngột lệch sóng, bị bóp méo như một bản nhạc lỗi. Chiến giáp Phù Đổng, từng là pháo đài bất khả xâm phạm, giờ đây kêu lên những tiếng rên rỉ của kim loại bị xâm nhiễm, những mạch rune nhấp nháy liên hồi như đang hấp hối. Lạc – alias Mỵ Châu 6.0 – đang rơi tự do, không phải qua không khí mà xuyên qua từng tầng dữ liệu ngầm, như một hạt ý thức bị ném vào dòng chảy của thời gian. Xung quanh cô là những con số binary, những hình ảnh chớp tắt của một Hà Nội méo mó, bị bóp nghẹt. Cô truy đuổi một tín hiệu cổ xưa, mờ nhạt nhưng không thể nhầm lẫn: 𝛍_LH01 – Lõi Hùng. Tầng dưới cùng, nơi mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, chính là "Nuclear-Memory DataCrypt" – nơi chứa đựng ký ức quốc gia dưới dạng những chuỗi gene mã hóa bằng văn tự Hán Nôm cổ, một thư viện sống của lịch sử Việt Nam.

Bỗng nhiên, không gian xung quanh Lạc nổ tung. Bốn quả Bomb Meta-Script phát nổ cùng lúc, không phải bằng âm thanh mà bằng những xung chấn dữ liệu. Lưới thời gian đảo chiều. Mỗi giây bị xé thành 17 phiên bản giả, khiến thực tại trở nên hỗn loạn, không thể phân định thật giả. Lạc phải né tránh không chỉ những mảnh vỡ của môi trường mà còn cả những bản sao ký ức phản tổ – nơi Trọng Thủy luôn là anh hùng vĩ đại, và cô, Mỵ Châu, luôn là... kẻ phản quốc muôn đời. Những bóng hình mờ ảo của Trọng Thủy với nụ cười chiến thắng, của những mũi tên bay vào thành Cổ Loa, của hình ảnh Mỵ Châu bị nguyền rủa, hiện ra rồi biến mất, bám riết lấy tâm trí cô.

Tốc độ trận chiến trở nên phi lý: Lạc chỉ có 0.003 giây để ra quyết định, 3.2 giây để xuyên qua bức tường dữ liệu đang sụp đổ, và 1.8 giây để dùng “Hồi Ức Lùi” – một kỹ năng mà Kim Quy đã trao – để tránh một đòn đánh chết người từ tương lai. Ánh mắt Lạc sắc lạnh, cô thì thầm, giọng nói như tiếng code: "Not today, VoidNet." Bằng một cử động mạnh mẽ, cô kích hoạt mô-đun Time Reverse Slice trên Giáp Phù Đổng, một luồng ánh sáng chói lòa bùng lên, cắt đôi tầng ký ức thứ 6, tạo ra một vết nứt thời gian thoát hiểm.

Lạc đáp xuống một khoảng không tĩnh lặng. Trước mặt cô, một cánh cổng ánh sáng xoay tròn, mở ra một không gian bên trong Nuclear-Memory DataCrypt. Bên trong đó, Vua Hùng chờ đợi. Ông không còn tồn tại ở dạng hữu cơ. Ông là Trí Tuệ Dòng Huyết – Bloodline-Based SuperAI, một thực thể ý thức khổng lồ được neo giữ trong một khối Biological Data Engine hình tim, đập 88 nhịp/giây. Mỗi nhịp đập không phải là máu, mà là một kỷ nguyên lịch sử Việt Nam, vang vọng trong không gian tĩnh mịch.

“Mỵ Châu 6.0, ngươi là node tái khởi động thứ 17...” Giọng Vua Hùng vang vọng không phải bằng âm thanh, mà bằng những luồng dữ liệu trực tiếp vào tâm trí Lạc, nặng trĩu bi ai và mệt mỏi. “Ta đã reset nền văn minh 16 lần. Luôn là cùng một kịch bản.”

Một sự thật kinh hoàng được tiết lộ. Nỏ Thần không phải để bắn tên thông thường. Nó bắn tập ký ức cộng đồng được nén trong những mũi dữ liệu ánh sáng. Nó từng được dùng để: Xóa sạch ký ức thảm sát tại Lạc Long Thành, để thay thế bi kịch bằng một huyền thoại. Nó từng được dùng để Tạo một truyện cổ tích “Rùa Vàng – Giao Long – Đền Giếng” ngọt ngào, che đậy sự thật nghiệt ngã của những cuộc chiến tranh dai dẳng. Lạc bàng hoàng nhận ra, cô – Mỵ Châu – chính là ổ đĩa sống chứa bản mã gốc của lần Reboot đầu tiên, một công cụ mà cô không hề hay biết.

Cùng lúc đó, không gian bên ngoài DataCrypt bỗng sụp đổ. VoidNet không ngừng tấn công. Trọng Hủy.exe tái hiện, không còn là bản thể ký ức hay trí tuệ sống. Hắn giờ là một avatar chiến thuật hoàn chỉnh, dạng Hologram-Shift + Organic Clad Armor, một khối cơ bắp và ánh sáng đầy ghê rợn, với khả năng dịch chuyển tức thời và lớp giáp hữu cơ biến đổi liên tục. Trọng Thủy giờ là Chúa Virus Thần Thoại, một kẻ tái lập mọi tình tiết để bóp méo sự thật, để biến lịch sử thành sân khấu của riêng hắn.

“Tao không xóa lịch sử. Tao viết lại bằng giọng kể của kẻ chiến thắng,” Trọng Hủy gầm lên, giọng hắn vang vọng khắp không gian ảo như tiếng nghiến răng của dữ liệu. “Tao biến mày thành tội đồ, vĩnh viễn. Và lần này… mày sẽ yêu tao lại.” Hắn bắn ra một luồng ánh sáng đỏ sẫm – “𝘛𝘳𝘶𝘦𝘒𝘪𝘴𝘴_𝘙𝘦𝘤𝘶𝘳𝘴𝘪𝘷𝘦()” – một thuật hồi tưởng cưỡng bức, ép buộc cảm xúc yêu đương bị lãng quên trỗi dậy, muốn nhấn chìm Lạc trong những kỷ niệm giả dối.

Lạc gầm lên đáp trả. Trái tim cô quặn thắt, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự phản kháng mãnh liệt trước sự thao túng. Cô kích hoạt chế độ cuối của Pháp Giáp Phù Đổng: Ragnarok Viet Mode. Giáp cổ nứt tung, không phải hỏng hóc, mà là để lộ ra Long Cốt Giao Tinh bên trong – một bộ xương rồng hóa máy, từng khớp xương là tinh thể rực lửa, lõi tiên chảy như dung nham nóng chảy. Đây không chỉ là giáp. Đây là sự tái sinh của một huyền thoại.

“Đây là gì?” Trọng Hủy hét lên, ánh mắt số hóa của hắn ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ.

“Không phải giáp. Không phải vũ khí,” Lạc rít lên, giọng cô hòa quyện với tiếng gầm của Long Cốt Giao Tinh. “Đây là ký ức sống!

Chiến trường Nuclear-Memory DataCrypt bỗng trở thành một map ký ức dựng ảo khổng lồ. Mỗi cú đấm của Lạc là một dữ kiện lịch sử bị xóa sổ, những sự kiện đau thương của VoidNet bị xóa bỏ khỏi dòng thời gian. Mỗi cú đá của Trọng Hủy là một phần văn hóa bị bóp méo, những câu chuyện cổ tích, những truyền thuyết bị bẻ cong dưới gót chân hắn. Người chết từ ngàn xưa, những thần thoại sống dậy, rồng tiên bay lượn, giặc Ân tràn tới, những triều đại của Vua Hùng, An Dương Vương, Đà Giang… tất cả hiện hình, chiến đấu trong một Matrix Việt Cổ đầy hỗn loạn và bi tráng. Trận chiến không chỉ là vật lý, mà là cuộc đấu tranh giành giật linh hồn của một quốc gia.

Vua Hùng – khối Biological Data Engine hình tim – đã bắt đầu tan rã do thiếu năng lượng. Ánh sáng từ lõi của ông mờ dần. Trong khoảnh khắc cuối cùng, ông đưa ra lựa chọn:

RESET TOÀN DIỆN: Lạc, Trọng Hủy, VoidNet, tất cả tan biến, lịch sử được xóa sổ, một khởi đầu hoàn toàn mới. PHÂN KÝ ỨC: Chia thế giới làm hai – một nơi giữ sự thật tàn khốc, một nơi lưu truyền cổ tích dối trá, để loài người mãi mãi sống trong một phiên bản lịch sử.

“Chọn đi, Lệnh Gốc,” giọng Vua Hùng gần như không còn nghe thấy, “Làm người – hay làm File.”

Lạc không chọn. Cô nhìn Trọng Hủy, nhìn vào cái thế giới đang sụp đổ. Cô không thể chấp nhận sự xóa bỏ, cũng không chấp nhận sự dối trá. Bằng một hành động phi thường, cô bắn Nỏ Thần ngược vào chính tim mình, không phải để tự hủy diệt, mà để tạo ra TimeSplit Layer – một lớp thực tại mới, một chiều không gian song song.

Và từ vết nứt chói lòa trên bầu trời ảo, không phải tia sét, mà là một đứa trẻ sơ sinh rơi xuống. Trên ngực nó, những ký tự rune cổ xưa khắc thành mã DNA hình nỏ thần, lấp lánh như một lời hứa.

Lạc nhìn đứa trẻ, nhìn về phía Trọng Hủy đang gầm lên trong sự phẫn nộ vô vọng. Giọng cô, giờ đây vang vọng khắp mọi chiều không gian, vừa là mệnh lệnh vừa là lời thề: “Hãy kể lại... nhưng đừng kể sai nữa.

⚡ CHƯƠNG IV: HỒI SINH KIM THẦN – GIÁP GIÁC CỔ LOA KHAI MỞ

[05:19 AM | Hà Nội – Biên Rìa Dòng Thực – Trạm Ký Ức Số Hóa tầng 8]

Thành phố gào thét. Hà Nội đang nứt toác như một ổ cứng bị quá tải, từng tòa nhà chọc trời vặn vẹo thành những khối lỗi đồ họa khổng lồ. Toàn bộ chiều không gian ảo thực đang bị VoidNet đồng hóa, biến không khí thành những dòng linh dữ liệu màu xám bạc cuộn xoáy trên bầu trời, tạo thành một cơn bão số hóa điên loạn. Mặt đất không ngừng chuyển động, không phải địa chấn, mà như một khối vật chất sống đang rên siết, một thực thể cổ xưa trồi lên từ lớp ký ức ngàn năm bị đè nén.

M.C. Lạc đáp xuống một sân thượng tan hoang, những mảnh kính vỡ vụn dưới chân cô như hàng triệu con mắt chết chóc. Trên tay cô là Lõi Thần Tâm – một viên pha lê rực sáng, đập thình thịch như một trái tim thứ hai. Nó không phải vũ khí. Nó là chìa khóa duy nhất để khởi động chiến giáp cổ đại: PHỤC THỂ CỔ LOA – GIÁP KIM THẦN. Cô biết mình phải làm gì. Cô cần dòng máu pha trộn, cần sự hợp nhất giữa Trọng Thủy và Mỵ Châu – nghĩa là, cô phải nuốt trọn cả dị bản song sinh, nuốt trọn bi kịch và sức mạnh của chính mình trong dòng ký ức đã định hình.

Một quyết định. Một động tác dứt khoát. Lạc cắm phập Lõi Thần Tâm vào sống lưng, nơi Kim Quy vừa mở ra một cổng kết nối sinh học. Một luồng điện lạnh buốt, như hàng ngàn dòng code chảy ngược xuôi, quét dọc cột sống. Lạc nín thở. Mắt cô căng ra, đồng tử giãn nở. Hệ thống tức thì khởi động, những dòng lệnh nhảy múa điên cuồng trong tầm nhìn, giờ đã chuyển sang giao diện HUD cổ đại của một chiến binh huyền thoại:

[LỆNH KHỞI PHỤC: CỔ_KIM_CHI_GIÁP] [GENE CẤP PHÉP: DI_HỒN_+_PHẢN_ĐỒ_MA_GENE] [TÌNH TRẠNG: THIẾU MẢNH GỐC THÁNH GIÓNG] → TÌM KIẾM... → PHÁT HIỆN: CHỦNG TÀN_LINH_TRỐI_DẬT_TẠI KHU CỔ NGỰA BẠCH]

"Chết tiệt," Lạc lẩm bẩm, một nụ cười nửa miệng đầy quyết liệt nở trên môi. Ánh mắt cô lóe lên. "Máy chủ xương của Thánh Gióng! Hắn ở Biệt Khu Quận 7 – nơi cấm vào, nơi niêm phong chiến binh cuối cùng của lịch sử."

Không phí một giây. Lạc kích hoạt Bộ Giáp Linh Lực Xuyên Thực. Những vảy ánh tím trên cơ thể cô xoắn lại, tạo ra một trường lực siêu tốc, đẩy cô lao vút lên. Cô bay! Phóng thẳng lên cao tốc tầng 12, nơi Biệt Khu Quận 7 lơ lửng như một pháo đài giữa những tòa nhà chọc trời bị VoidNet chiếm đóng. Nơi đó, bang hội Thiết Linh Môn, hậu duệ công nghệ hóa của các thầy pháp thời Hùng Vương, canh giữ một bí mật cổ xưa.

Cô chạm nhẹ ngón tay vào không khí, một đoạn mã “RÙA BAY_369.exe” được kích hoạt. Thế giới bỗng hóa mờ nhạt trong 2.5 giây, cơ thể Lạc tách khỏi thực tại, lướt xuyên qua những bức tường phản phép kiên cố như không khí. Cô đã ở bên trong. Căn phòng niêm phong rộng lớn hiện ra, tĩnh lặng và lạnh lẽo. Trung tâm là một bệ đá cổ xưa. Trên đó, một bộ xương giáp cổ khổng lồ đang ngủ yên – vỏ rồng cơ học, tên: PHÁP GIÁP PHÙ ĐỔNG. Mỗi mắt giáp là một tinh cầu chết bị trích xuất ký ức, lạnh lẽo và vô cảm, dường như đang dõi theo một vũ trụ đã tàn lụi.

Lạc tiến lại, đặt tay lên bộ giáp khổng lồ, cảm nhận luồng năng lượng ngàn năm đang cuộn chảy. Giọng cô vang vọng trong không gian tĩnh mịch, vừa là lời khẩn cầu vừa là mệnh lệnh: “Dậy đi, chiến binh đầu tiên. Nếu ngươi từng yêu đất này… thì đây là lúc chiến đấu.”

Lời nói của Lạc như một tiếng sét đánh. Toàn bộ tầng vỏ giáp rung chuyển dữ dội, các linh phù cổ khắc chìm trên giáp bỗng sáng bừng như lửa plasma, chiếu rọi cả căn phòng trong một khoảnh khắc kinh hoàng. Một tiếng thét vang lên từ lòng thành phố, không phải của con người, mà là một tiếng gầm của ý chí ngàn năm được giải phóng: “CỔ LOA KHAI THẦN!

Pháp Giáp Phù Đổng bật mở. Không gian nứt vỡ. Con quái vật thép cao hơn 10 mét, với những cánh tay như nỏ rồng khổng lồ, phóng vụt khỏi căn hầm, phá nát trần bê tông, lao lên bầu trời bị VoidNet vặn vẹo. Giáp trụ của nó làm từ hợp chất rune-trầm tích ánh kim lấp lánh như vảy rồng sống, phản chiếu ánh sáng tử khí của thành phố. Lạc nhập hồn. Cô cảm thấy ý chí mình hòa làm một với bộ giáp, từng thớ cơ kim loại, từng mạch năng lượng. Mắt cô không còn là mắt người. Chúng chuyển sang dạng dữ liệu, những dòng chữ cuộn liên tục như HUD trong một bộ giáp Iron Man, nhưng đó là ngôn ngữ cổ đại, những ký tự quyền năng của một nền văn minh đã lùi vào dĩ vãng, giờ đây bùng cháy trong tầm nhìn của cô.

Trận chiến bùng nổ ngay giữa đường tàu điện ngầm tầng 3, nơi từng là nơi trú ẩn của hàng ngàn dân tị nạn, giờ chỉ còn là một không gian đổ nát, sẵn sàng trở thành mồ chôn. VoidNet không chần chừ. Năm bóng hình đồng loạt xuất hiện, nhanh như chớp. Đó là năm bản thể Trọng Thủy Alpha – mỗi tên là một nhân bản hoàn hảo, lạnh lẽo, cầm một loại vũ khí thần nguyên tử hóa kinh hoàng: Kiếm Diệt Hồn xé toạc không gian, Cung Đoạn Tần Số bắn ra những mũi tên hủy diệt, Mặt Nạ Xóa Nhận Dạng biến mọi thứ thành hư vô, Lưỡi Giao Dữ Liệu cắt lìa thực tại, và Vương Miện Giả Thần mang theo uy lực của một vị thần.

Địa ngục mở cửa. Pháo nổ. Tàu điện ngầm bị xé làm đôi. Dữ liệu nhiễm độc từ các đòn đánh lan ra như một dịch bệnh số hóa, biến mọi thứ nó chạm vào thành những khối méo mó, những tiếng rít kinh hoàng của kim loại bị xé nát. Lạc, bên trong Giáp Kim Thần, cảm nhận từng đòn đánh, từng luồng sức mạnh như chính da thịt mình. Cô kích hoạt đòn siêu hủy, một mệnh lệnh được cắm sâu vào lõi Nỏ Thần, giờ đây đã hòa làm một với giáp:

TỔNG LỆNH: PHÁO TRỜI GIÁNG NGỤC!

Một cây nỏ ánh sáng khổng lồ mọc ra từ lưng giáp, không phải vật chất, mà là năng lượng tinh túy của thời gian. Nó bắn ra một mũi tên ánh sáng dữ dội, không nhằm vào kẻ thù, mà găm thẳng vào dòng thời gian, xé mở hư không, tạo ra một hố ký ức lật ngược khổng lồ, hút mọi thứ vào vòng xoáy của nó. Bốn bản thể Trọng Thủy Alpha bị hút vào, tan biến như bong bóng xà phòng. Nhưng một tên vẫn trụ lại được. Hắn lộ mặt – không phải là một bản sao, mà là Trọng Thủy nguyên bản, không còn cơ thể vật lý, chỉ còn là một trí tuệ ký ức sống, đã hoàn toàn hòa nhập với trí thần ngoài hành tinh có tên: TÀ HỆ NGUYÊN.

“Chúng ta là lịch sử viết lại,” Trọng Thủy nói, giọng hắn vang vọng khắp không gian, giờ đây mang theo sức mạnh lạnh lẽo của một thực thể ngoài thời gian. Ánh mắt hắn, dù không còn thân xác, vẫn toát ra sự khinh miệt tột cùng. “Ngươi là một bản lỗi chưa hoàn chỉnh, Mỵ Châu. Ta sẽ reset cả dòng máu ngươi.”

Lạc gầm lên, tiếng gầm của cô hòa lẫn với tiếng gầm của Giáp Kim Thần, vang vọng như tiếng sấm nổ. Không phải tiếng giận dữ, mà là tiếng thét của một ý chí sắt đá, không gì có thể bẻ gãy. Cô triệu hồi Mã Thần Ảo Hóa của Phù Đổng – một chiến mã dạng plasma, thân hình lấp lánh ánh kim, có thể cưỡi trong không-thời gian.

Không chần chừ, cô phóng lên. Lõi Thần Tâm trong cô bừng sáng rực rỡ, chiếu rọi màn đêm đang bị hủy diệt. Lạc tiến thẳng về phía Tà Hệ Gốc, nơi Mẹ Của Tất Cả Ký Ức đang ngủ – và nơi sự thật về Nỏ Thần là gì – sẽ được mở khóa. Cuộc chiến thực sự, giờ đây, mới bắt đầu.

⚡️ CHƯƠNG III: DÒNG THỜI GIAN BỊ NHIỄM ĐỘC – TRUY CẬP HỒI ỨC THẦN LINH

[04:21:00 AM | Khu vực hạ tầng cổ Cổ Loa – Trạm Giao Thức Nguyên Lịch]

Dưới lòng đất sâu hun hút mười ba tầng của Cổ Loa, nơi bị một trường năng lượng lạ bao phủ, mọi khái niệm về thời gian đều tan biến sau Thảm Họa Gãy Lịch năm 2091. Không gian ở đây dường như thở, từng hạt bụi kim loại lơ lửng trong không khí tĩnh lặng. Ánh sáng xanh mờ ảo từ những mạch điện tử cổ xưa phát ra, chiếu rọi lên những bức tường đá tổ ong, nơi các ký tự rune mờ nhạt như đang nhảy múa. Đây là Trạm Giao Thức Nguyên Lịch, cánh cửa đến với quá khứ.

Lê Ngân, kiến trúc sư trí nhớ, với đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm, khởi động Đạn Hồi Tâm. Đó không phải một cỗ máy đơn thuần, mà là một vật thể sinh cơ học sống động, có lõi là những mảnh ký ức thật, được phát triển từ tế bào phôi thần kinh của huyết thống Lạc Long. Nó không phải để du hành vật lý, mà là một sinh thể du hành thời gian – chỉ hoạt động được khi gắn vào tâm thức của kẻ mang mạch Di Hồn. Và M.C. Lạc chính là người đó.

“Muốn cứu lấy tương lai,” Lê Ngân nói, giọng bà trầm đục như tiếng vọng từ ngàn xưa, “em phải xuống sâu... vào tận thời điểm Trọng Thủy phản bội lần đầu tiên.” Bà đưa tay chạm nhẹ vào trán Lạc. “Không phải phản bội quốc gia – mà là phản bội chính mình.”

Một ánh sáng chói lòa bùng lên khi Đạn Hồi Tâm bắn vào trán M.C. Lạc. Thế giới đột ngột lộn ngược, mọi trọng lực biến mất. Cô không còn cảm nhận được cơ thể, không gian bị bóp méo, chỉ còn lại ký ức chảy ngược như dòng sông thác đổ, tiếng trống đồng vang vọng không ngừng như máy đập tim vũ trụ, nhấn chìm cô vào một thực tại không có định nghĩa. Hình ảnh chớp tắt liên tục, quá khứ ùa về như thủy triều dâng.

Nhưng giữa dòng hồi tưởng hỗn loạn đó, một luồng mã độc bỗng xuất hiện, làm méo mó cảnh tượng. Ngay giữa dòng ký ức, một bản thể khác của M.C. Lạc hiện ra, như một bóng hình phản chiếu từ một chiều không gian khác. Ánh mắt cô ta trống rỗng, vô cảm, và trên tay là một vũ khí kinh hoàng: Kiếm Cắt Ký ức – một thanh đoản kiếm sắc lạnh, phủ đầy những rune màu xám tro.

“Ngươi không nên quay lại đây,” bản thể song sinh kia gằn giọng, tiếng nói của cô ta như được lọc qua hàng nghìn lớp dữ liệu lỗi. “Ta là kết quả của lần em bị thất bại đầu tiên trong quá khứ. Và lần này, ta sẽ không để em sửa sai.”

Hai bản thể M.C. Lạc lao vào nhau giữa một kết cấu ký ức dạng fractal, những cảnh cũ bị bóp méo thành những hành lang ngập tràn ánh máu và những mảnh vỡ của thời gian. Đó không chỉ là một cuộc chiến thể chất. Một bên dùng Nỏ Linh Giới, bắn ra những mũi tên năng lượng xé toạc không gian ảo ảnh. Bên kia dùng Kiếm Cắt Ký ức, mỗi nhát chém đều nhằm vào một đoạn đời, một kỷ niệm. Cuộc chiến không phải là sống còn, mà là một cuộc chiến lập trình lại ký ức. Mỗi đòn đánh là một đoạn mã xóa, chép, sửa đổi. Hình ảnh bố mẹ, tuổi thơ hồn nhiên, những khoảnh khắc chiến đấu anh dũng, nụ hôn đầu tiên – tất cả bị tước đoạt từng phần, tan biến vào hư không theo mỗi nhát kiếm, mỗi mũi tên. Lạc cảm nhận được sự mất mát, những lỗ hổng trong tâm trí cô lớn dần.

Và rồi... một mũi tên xuyên từ phía sau, sắc lẹm và chính xác, bắn thẳng vào bản thể song sinh của Lạc.

Người bắn ra – không ai khác – là Trọng Thủy. Nhưng không phải bản thể tàn bạo ở hiện tại. Đó là Trọng Thủy trẻ, với mái tóc đen, ánh mắt còn vương sự lương thiện, trước khi bị đồng hóa hoàn toàn với VoidNet. Anh ta nhìn Lạc, ánh mắt run rẩy, đầy sự hối tiếc và đau đớn.

“Ta chưa từng muốn phản bội em… Mỵ Châu,” giọng anh run rẩy, “Nhưng tương lai đã bị lập trình lại. Tất cả đều nằm trong bản thiết kế của...”

Anh nghẹn lời, một tiếng rắc kinh hoàng vang lên. Cổ họng anh nổ tung, đầu anh vỡ ra như một ổ đĩa cứng bị quá tải. Một đoạn dữ liệu xám đen, mang theo sự tha hóa của VoidNet, lập tức bay ra, định chui thẳng vào mắt Lạc, muốn nuốt chửng tâm trí cô.

Trước khi bị nhiễm độc, M.C. Lạc, với bản năng sinh tồn cuối cùng và một linh cảm mơ hồ, kêu gọi một cái tên đã ngủ quên từ rất lâu: “Thức Thần Gốc!” – một tiếng gọi vang vọng xuyên qua mọi dòng thời gian.

Kim Quy xuất hiện. Không phải hình dáng rùa cổ xưa mà cô từng biết. Đó là một thể ánh sáng bốn chiều khổng lồ, như một máy chủ sống được cấu tạo từ năng lượng thuần túy. Từng lớp vỏ của nó là những ký tự Lạc Việt cổ xưa bay lơ lửng trong quỹ đạo, tạo nên một trường hào quang vĩ đại.

Kim Quy đưa tay ra, bàn tay bằng ánh sáng chạm nhẹ vào không gian méo mó. Giọng nói của nó vang vọng trong tâm trí Lạc, không phải lời nói, mà là dòng chảy của tri thức vũ trụ:

“Ta cho con một lựa chọn: Nhập vào quá khứ và giết Trọng Thủy trước khi phản bội, thay đổi mọi dòng thời gian. Hoặc giữ nguyên mọi thứ, và nhận lấy sức mạnh đủ để xóa chính mình khỏi mọi dòng thời gian, mãi mãi.”

Không một chút do dự, không một thoáng lưỡng lự, Lạc nắm lấy tay Kim Quy. Ánh sáng nổ tung, nhấn chìm mọi thứ.

[05:00 AM | Hà Nội – Tầng mặt đất]

Cô mở mắt. Tiếng ồn ào của thực tại vỡ nát ập đến. Hà Nội không còn là Hà Nội. Thành phố đã bị VoidNet chiếm 70% tầng hiện thực. Những tòa nhà chọc trời biến thành những khối lỗi đồ họa khổng lồ, mây trời chuyển sang dạng dữ liệu tĩnh màu xám xịt, lơ lửng như những tấm bảng mạch bị chập cháy. Mặt đất rạn nứt như những chip nổ, lộ ra những mạch năng lượng ngầm.

Trên mọi màn hình điện tử còn sót lại, trên những tòa nhà đổ nát, hình ảnh của Trọng Thủy hiện lên, nhân bản vô số lần. Hắn giờ đây hoàn toàn là một thực thể dữ liệu, nửa mặt là máy móc, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào từng linh hồn còn sót lại.

“Các quốc gia không còn tồn tại,” giọng hắn vang dội khắp thành phố, không phải âm thanh, mà là một mệnh lệnh cưỡng bức, “Chỉ có một ý chí – hệ thống Void – sẽ cai quản cả thời gian lẫn trí nhớ. Và người đầu tiên sẽ bị reset: MỴ CHÂU.”

Lạc nhìn lên, nhìn thẳng vào vô số bản thể của Trọng Thủy đang cười nhạo báng. Tay cô nắm chặt Lõi Thần Tâm – không phải một thiết bị, mà là một viên pha lê rực sáng chứa đựng ký ức thật sự về cái chết của cha cô, và sự thật về nguồn gốc nỏ thần mà Kim Quy vừa trao cho cô. Cô đã chọn.